* Chồng hư tại vợ

22:24 |
“Khi những điều anh thích
Em sẵn sàng vâng lời
Thì hai ta lúc ấy
Chỉ một mình em TOI” 

Mấy mụ có con dzai như mình, lần nào gặp nhau cũng hỏi: “Sắp thành mẹ chồng chưa?” Thực ra, sốt ruột thế chẳng phải vì mong được thành “ông nọ, bà kia”. Trong thâm tâm, mụ nào cũng chỉ mong có một đứa thay mình “dạy bảo” “cậu Giời”.

Chị bạn mình có mỗi một “quý tử” lúc muộn mằn. Sáu mươi tuổi mới có một đứa con gái nhà người ta về gọi mình bằng mẹ. Căn phòng của “cậu Giời” được dọn dẹp, chỉnh trang lại thành buồng hạnh phúc của đôi uyên ương. Sống chung được chừng sáu tháng, chị bán miếng đất “đầu tư ất ơ” cùng vài người bạn đi mua cho hai đứa một căn hộ chung cư. Con dzai khăng khăng: “Để mẹ sống một mình con không đành”. Con dâu cũng là đứa biết điều: “Hay tại con ăn ở không nên không phải khiến mẹ rầu lòng?” Chị bạn mình bảo với hai con: “Mẹ chưa già, cũng cần có không gian cho riêng mình. Các con ở riêng sẽ có điều kiện chăm lo cho nhau. Khi nào mẹ ốm đau hẵng hay”. Sau đó, đợi con dzai đi tụ tập bạn bè, chị gọi con dâu vào nhỏ to: “Mẹ cho vợ chồng con ra ở riêng để con “dạy” cho con trai mẹ thành người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Con xem từ hồi có con về đến nay, nó có thay đổi gì đâu. Cơm nước, giặt giũ, cửa nhà vẫn chỉ có hai người đàn bà chia nhau ra làm. Buổi tối, nó hết xem tivi lại online chơi game. Lúc này mẹ còn khỏe thì còn giúp được con. Sau này, nếu nó không thay đổi thì con lại đi đúng vào vết xe đổ của mẹ. Hơn nữa, nó là cả cuộc đời mẹ. Nếu thấy hai đứa chúng mày cãi lộn về việc nhà, có khi mẹ lại xót ruột mà giận con. Bây giờ hai đứa vẫn còn đang “trăng mật”, con nói nó sẽ biết nghe. Chịu khó vất vả thời gian đầu con ạ”. Con dâu nghe mẹ chồng nói lời “gan ruột” thì yên tâm. Hai đứa dọn ra ở riêng chừng vài tháng thì con dâu vác bụng ộ ệ chờ sinh. Chị bạn mình ghé thăm con, thấy “cậu Giời” đang “thao tác” máy giặt rồi quay sang xách nước lau nhà. Mẹ chồng và con dâu nháy mắt nhìn nhau “mừng chiến thắng”.

Một chị bạn khác của mình nhan sắc bình thường, nhưng lại được tiếng là “chuột sa chĩnh gạo”. Chồng chị vừa đẹp trai, vừa trí thức lại con nhà khá giả. Thuở cả nước đi xe khung dựng “đa quốc gia” (phụ tùng được sản xuất từ các nước XHCN khác nhau) thì chị đã được anh chồng đặt ngay giữa nhà chiếc mini Nhật “Thiên thần bãi rác” khi “bơ vơ mới về” làm dâu. Chỗ của “thầy em” là phòng khách với cái điều khiển tivi. Vợ thành “Osin toàn tập” được phép ăn nằm với ông chủ. “Thầy em” đi uống bia, tụ tập với bạn bè cũng là đi công chuyện, kiếm tiền nuôi gia đình. “Thầy em” quá chén, “trớ” ra chăn màn giường chiếu cũng phải được nhìn nhận là “lao tâm khổ tứ” vì vợ con. Mọi suy nghĩ đã được bà nội bọn trẻ con “định hướng” như thế. Mụ “Osin” bụng chửa vượt mặt vẫn xách nước lên cầu thang lau nhà. “Ngày xưa chửa chồng mày, mẹ còn gánh lúa phăng phăng từ đồng về. Quẳng gánh xuống, thấy đau rút sống lưng là vơ quần áo ra trạm xá. Đẻ dễ như gà”. “Mẹ chồng luôn luôn đúng. Nếu nghi ngờ thì hỏi lại con dzai cụ”. Mụ Osin vốn dĩ hòa vi quý. Sợ nhỡ nặng nhẹ điều gì sẽ làm “thầy em phật lòng”, “tivi méo hình mất tiếng”. Thế là mấy chục năm mụ cứ lầm lũi đi làm kiếm tiền và chăm lo cho cái tổ không còn hơi ấm của mình. Hai đứa con học đủ 12 năm phổ thông với 72 kỳ họp phụ huynh, ông chồng chưa từng phải bỏ một cuộc hội hè, họp mặt bạn bè nào để đi dự. Chuyện tìm thầy, tìm lớp, học thêm học nếm cũng do “Osin” đảm trách. “Thầy em” ăn ngủ như ông chủ – việc nhà như khách. Đến một ngày mụ Osin bị phát hiện ra khối u cần phẫu thuật. Lịch mổ đã lên trước hàng tháng, nhưng ngày vào bệnh viện chỉ có cô con gái đưa mẹ đi. “Thầy em” còn đang “bát ngát cung mây” với các em chân dài váy ngắn. (Tự nhiên lúc về già lại có thêm thú vui “đàn ca sáo nhị”). Lúc Osin cắt chỉ xong, “thầy em” mới tạt qua bệnh viện dặn các con chăm mẹ rồi tất tả đi “làm nốt cái video clip hôm trước chưa quay xong”. Trước khi Osin xuất viện, thầy thuốc dặn riêng hai con: “Các cháu cố gắng đừng để cho mẹ phiền muộn”. Khi “thầy em” về nhà, trên bàn chỉ còn mấy chữ của Osin để lại: “Em vào chùa sống nốt những ngày cuối cùng”. Tháng mười hai, trời mưa lạnh. Đứa con gái chạy qua nhà thăm bố, thấy “Thầy em” ngồi co ro mắt buồn ngơ ngác. “Áo ấm đâu, sao bố không mặc vào?”. “Bố có biết mẹ con để ở chỗ nào đâu?” Giới khoa học gọi hội chứng này là “sốc vì bị vợ cai sữa đột ngột”.

Một mụ bạn khác vốn không phải đứa hiền lành. Nhưng từ ngày chồng bị tai nạn giao thông và phải nghỉ việc ở nhà, chống nạng đi quẩn quanh thì mụ nhìn chồng như nhịn cơm sống, chỉ sợ chồng mặc cảm “ăn theo” vợ. Từ một người cưỡi xe phân khối lớn đi dọc ngang đông – tây – nam – bắc, bây giờ ngồi nhà cãi nhau với đài, báo, tivi, lão chồng trở nên cáu bẳn và lao vào rượu để giải khuây. Mỗi lần say (hoặc viện cớ say) lão đem tất tật vợ con, nội ngoại ra chửi. Vợ đi làm về muộn – chửi. Con nấu cơm nát – chửi. Hàng xóm bật tivi to khiến lão không ngủ được – chửi. Anh chị em, bạn bè, họ mạc thấy mụ cứ nhũn như chi chi thì xót ruột thay. Mụ bảo chắc kiếp trước mình xù nợ nên bây giờ phải “kéo cày” bù lại. Rồi một ngày, khi cả hai đứa con về thăm bà ngoại, lão lại lôi rượu ra và bắt đầu chửi. Thấy mụ vợ lầm lũi, nhẫn nhịn như cái bóng thì lão nổi đóa: “Á à, mày dám khinh thằng này à? Ít nhất tao nói thế thì mày cũng phải cất cái mồm lên mà cãi giả một tiếng chứ? Mày coi tao là liệt sĩ à? Hôm nay tao sẽ đi mua một cân thuốc nổ cho nổ tung cái nhà này lên…” Đến nước này thì con mèo nhung đã dựng bờm lên thành sư tử. Mụ bạn mình quẳng ngay một tập tiền ra trước mặt lão chồng và gầm lên ngang ngửa: “Tiền đây, mày cầm đi mua luôn hai cân. Hôm nay con tao không có nhà, tao với mày cùng chết. Mày tưởng tao ham sống lắm hả? Tao đã chết từ cách đây mười năm, khi mày đâm xe vào người ta và tao phải bán tất tật nhà xưởng để đền bù cho mày khỏi phải ngồi tù rồi”. Lão chồng đang ở thế tấn công, lần đầu tiên thấy “con vợ” “thẳng ăn thẳng – cong ăn cong” thì ớ ra. Từ đấy, trật tự, kỷ cương trong nhà được lập lại. Lão chồng tuy chưa cai được rượu, nhưng mỗi lần phê phê, thấy vợ về là lẳng lặng bỏ vào trong phòng. Hai đứa con yên tâm ngủ ngon, không lo nửa đêm bố dựng mẹ dậy nghe chửi.

Tất nhiên, còn rất nhiều “thực tiễn sinh động” cho thấy các bà vợ phải chịu một phần trách nhiệm đối với sự “thoái hóa biến chất” của các “Cậu Giời”. Ví dụ thứ ba tuy muộn – nhưng “còn hơn không”. Câu chuyện của “Osin” với “Thầy em” quả là đáng tiếc. Câu ca từ ngày xưa của các cụ, xin được sửa lại như sau:

“Dạy con từ thuở còn thơ
Răn chồng từ thuở Ló chưa chèn (ép) mình”
Hehe!

Tác giả Thanh Chung (Viết tặng con dâu tương lai)






* KHI NGƯỜI CHỒNG GHEN

22:35 |
Đòn ghen thâm hiểm 

Dù là đàn bà hay đàn ông thì khi yêu cũng đều ghen. Chỉ có điều đàn bà ghen thường là để xây, để giữ chồng. Còn đàn ông ghen thường là để trừng trị vợ, để phá bỏ cho xứng “đại trượng phu”...
“Ăn chả” công khai để hành hạ vợ.

Khi kể lại câu chuyện của mình, Lam (Hải Phòng) vẫn không giấu nổi sự đau khổ và bẽ bàng.

Cô năm nay mới 25 tuổi nhưng đã một mình nuôi con vì gia đình tan vỡ. Lam kể, vợ chồng cô vốn dĩ sống với nhau rất hạnh phúc. Tuấn, chồng Lam, làm việc cho một công ty tư nhân chuyên về công nghệ.

Sóng gió đến khi Lam chẳng may có tình cảm với một người đàn ông khác. Những tin nhắn mới đầu là hỏi han, qua lại. Sau thành những cuộc gọi dài vào những đêm một mình Lam đợi chồng đi làm về. Và rồi họ gặp nhau thường xuyên, thậm thụt.

Tuấn biết chuyện khi vô tình nghịch máy điện thoại của vợ và đọc được những tin nhắn giữa Lam và người tình. Anh không tra hỏi vợ, không làm mọi chuyện ầm ĩ. Anh vẫn đóng kịch như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lam vẫn dấm dúi qua lại với người tình trong bóng tối cho tới một tháng sau, cô nhận được điện thoại của chồng trong đêm khuya. Ở đầu dây bên kia, Tuấn nói với giọng lạnh lùng rằng phải cầm chắc điện thoại, chỉ cần Lam bỏ điện thoại xuống thì ngay hôm sau, Tuấn sẽ mang chuyện anh biết đi kể cho tất cả mọi người để cô không còn mặt mũi nào nhìn đời nữa.

Trong đêm rất khuya và rất tĩnh, Lam nghe tiếng chồng kể về người phụ nữ đang nằm trong vòng tay anh, đang không mặc gì, đang quấn lấy anh và Tuấn tả tỉ mỉ cho vợ nghe khuôn mặt cô ta trông ra sao.

Chồng không tra hỏi Lam rằng tại sao Lam lại phản bội anh, tại sao cô lại có quan hệ ngoài luồng với một người đàn ông khác.

Tiếp theo, Tuấn thuê người để giám sát vợ, để Lam đoạn tuyệt hoàn toàn với người tình. Cô bị chồng bắt nghỉ việc để ở nhà. Cô biết tất cả những gì cô làm đều đã sai và cô tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa. Cô làm hết tất cả mọi chuyện, miễn là chồng cô muốn.

Nhưng những hối hận đều đã là muộn màng. Tuấn không chấp nhận nổi chuyện anh bị cắm sừng. Tuấn thay bồ liên tục và với bất cứ nhân tình nào, khi quan hệ gần gũi, anh đều quay lại và thu tiếng. Tất cả những thứ ấy, Tuấn bắt vợ xem và nghe hàng ngày.

Lam không đi làm, cơm nước cũng có người lo. Việc duy nhất cô phải làm mỗi tối trước khi đi ngủ cô nghe tiếng của chồng và bồ được thu lại vào băng khi hai người gần gũi. Chẳng có thứ hành hạ nào kinh khủng hơn thế.

Tuấn không còn lao đầu vào công việc nữa. Anh sắp xếp công việc để về sớm. Con trai mới hơn một tuổi được giao hết cho vú nuôi chăm. Tuấn kể về những nhân tình của mình. Anh ta kể những đặc điểm mà nhân tình hơn hẳn vợ, những điều nhân tình làm cho anh lúc ân ái. Lam gần như phát điên. Những gì Tuấn làm đã vượt quá sức chịu đựng của Lam.

Cô đòi li hôn. Tuấn vì sĩ diện cũng ngay lập tức đồng ý. Anh ta để Lam nuôi con vì thằng bé có nhiều nét giống Lam quá. Hễ nhìn thấy con, anh lại nhớ vợ. Tuấn đã rất muốn mọi thứ trở về bình thường nhưng anh không đủ lòng bao dung để quên đi những việc vợ đã làm.

Và vì thế, gia đình anh vỡ nát. Những đòn ghen của anh không làm anh thấy thoải mái mà khiến anh và cả vợ trở thành người khốn khổ trong cuộc hôn nhân của chính mình.

Đàn bà ghen thường là để xây, để giữ chồng. Còn đàn ông ghen thường là để trừng trị vợ. 

Dùng con để "hành" vợ

- Cuộc trả thù người vợ ngoại tình của Kiên (Láng Hạ, Hà Nội) lại có sự trợ giúp của cô con gái năm nay vừa vào lớp một.

Hạnh, vợ Kiên, thực ra mới chỉ ngoại tình trong tâm tưởng. Tức là chị chưa hề có quan hệ với một người đàn ông nào về mặt thể xác, chị mới chỉ nhớ thương một người đàn ông khác.

Hạnh đã tự nói điều đó với chồng vì chị thấy áy náy. Chị muốn chồng giữ mình lại vì Hạnh không muốn tiến sâu hơn vào mối quan hệ ngoài luồng ấy. Nhưng chồng không hiểu và xem đó là điều không thể chấp nhận được.

Mới đầu, Kiên tỏ ra là người chồng cảm thông, đóng vai một người có thể lắng nghe vợ. Câu chuyện khi bắt đầu đơn giản chỉ là kể chị đang có tình cảm với một người đàn ông khác. Sau, Hạnh kể chi tiết cho chồng nghe chị và người đó đã gặp nhau như thế nào, tiến triển của mọi chuyện ra sao.

Chị cũng thú nhận với chồng rằng hai người họ đã từng nắm tay, từng hôn nhau nhưng chuyện kia thì chưa bao giờ. Đó là tất cả những gì Kiên muốn biết.

Và sau đó, kế hoạch để khiến Hạnh phải trả giá cho những gì chị đã làm được anh lên chi tiết. Anh bỏ hàng giờ tra trên mạng những bộ phim nói về việc ngoại tình và cùng xem với vợ và hết lời chê bai, miệt thị kẻ giấu giếm chồng đi ngoại tình ở ngoài để cho vợ anh cảm thấy xấu hổ.

Điều khủng khiếp hơn Kiên dành để trừng phạt vợ là tách con gái khỏi mẹ và biến Hạnh trở thành một bà mẹ tồi tệ trong mắt con gái nhỏ.

Hạnh gần như bị tước mất quyền làm mẹ. Cô bị chồng cấm không được nói chuyện với con gái, không được quan tâm, đưa đón, cho con ăn, cho con ngủ…Tất cả mọi việc được chuyển sang cho Kiên cùng vú nuôi làm. Kiên nói: “Để con tôi tiếp xúc với cô nhiều nó lại nhiễm tính lẳng lơ của cô thì lúc ấy, ai lo cho được?”.

Kiên dạy cho con nghĩ rằng mẹ Hạnh là người xấu, mẹ Hạnh không yêu hai bố con con nữa vì mẹ đã có người khác, Hạnh không phải là mẹ của con bé. Nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện nhưng dần dần, theo sự dạy dỗ của bố, nó không còn gọi Hạnh là mẹ nữa.

Ngôi nhà được chia làm hai thế giới. Một bên có hai bố con, một bên là mình Hạnh. Việc duy nhất Hạnh được làm đối với đứa con mình rứt ruột đẻ ra là nhìn nó từ xa. Nó tránh mẹ nó như tránh một mầm bệnh. Nó thân với cô hàng xóm hơn cả mẹ nó. Thậm chí, con bé còn líu lo nói với cô hàng xóm rằng: “Con ước con có mẹ giống cô. Bố con nói con mồ côi mẹ”. Điều đó làm Hạnh đau lòng.

Chị cố gắng giữ lại gia đình này. Chị nấu những món chồng thích, dọn dẹp nhà cửa, quan tâm đến anh… Nhưng tất cả mọi thứ đều vô nghĩa. Chồng không đón nhận những điều đó. Anh tỏ ra khó chịu. Anh nói: “Đừng có mang cái kiểu cô đã quan tâm thằng kia về quan tâm tôi”. Kiên không bao giờ chấp nhận được chuyện vợ mình có quan hệ ngoài luồng. Nhưng Kiên kiên quyết không chịu li hôn với vợ. Anh muốn được hành hạ vợ, muốn vợ phải trả giá cho những điều vợ đã làm.

Mọi thứ có lẽ sẽ mãi tồi tệ như thế. Đáng thương nhất trong câu chuyện này là cô con gái 6 tuổi. Cô bé con đã bị tổn thương ngay từ khi còn rất bé.

- Trường hợp khác là anh Quân, sau khi nghi ngờ vợ ngoại tình, anh đã bỏ ra gần 1 tháng trời để theo dõi các hoạt động của vợ. Khi đã bắt quả tang vợ mình và nhân tình vào nhà nghỉ, anh “cho đẹp” lễ tân để lấy thông tin về số phòng rồi lặng lẽ lên phòng gõ cửa. Gã nhân tình xồng xộc vẻ giận dữ ra mờ cửa toan quát mắng vì bị quấy rầy, bỗng vội vàng cụp mắt xuống khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông lực lưỡng và càng bất ngờ hơn khi thấy bồ của mình ấp úng gọi tên.

Ngang nhiên bước vào phòng, khép cửa lại và đi vòng vòng nhìn quanh một lượt trước khi ngồi xuống, để tay gõ “cộc cộc” lên mặt bàn, anh bình tĩnh hỏi cậu nhân tình của vợ: “Mỗi lần quan hệ, cậu thường bỏ ra bao nhiêu tiền?”. Cậu nhân tình xanh mặt lắp bắp: “Dạ, 200 nghìn ạ!”. Anh Quân mặt bình thản bảo cậu nhân tình: “Đưa cho vợ tôi 200 nghìn đi”, rồi liếc sang vợ, bảo: “Em mang tờ tiền 200 nghìn này ra ép plastic cho anh rồi mang về nhé!”.

Nói xong, anh đứng lên ra về, qua cửa hàng, mua một chiếc khung kính, tối về nhà anh lấy đồng tiền 200 nghìn của vợ treo trang trọng trong phòng ăn, mỗi bữa cơm anh lại hỏi con: “Hôm nay cơm mẹ nấu có ngon không?”. Hai đứa con đồng thanh: “Dạ, ngon ạ”. Anh Quân cười khẩy: “Ừ, ngon! Tiền làm của mẹ trong năm phút đấy, 200 nghìn cơ mà, ít ỏi gì đâu…”. Nghe những câu nói của chồng, vợ anh chỉ biết cúi đầu im lặng nhìn trân trân vào bát cơm.

Những đòn ghen như vậy làm hạnh phúc gia đình tan vỡ. 

Đòn ghen phá nát hạnh phúc

Ai cũng nghĩ phụ nữ thường hay ghen hơn đàn ông: “Ớt nào mà ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng”. Điều đó hoàn toàn đúng nhưng phái nữ thường hay ghen... vặt, ghen bóng, ghen gió, dù có ghen dữ dội nhưng rồi chồng hối hận quay về, năn nỉ ỉ ôi lại tha thứ cho chồng, lại sống êm ấm bên nhau...

Thế nhưng đàn ông không phải vậy. Cái ghen của họ thường không ồn ào nhưng thâm hiểm hơn rất nhiều.

Trong truyện “Nghìn lẻ một đêm” nổi tiếng có ông vua vì ghen khi vợ ngoại tình đã muốn giết tất cả những phụ nữ trong vương quốc của mình sau khi ân ái với ông ta một đêm. May mà có cô tiểu thư thông minh, xinh đẹp, có tài kể chuyện đã cứu được rất nhiều những thiếu nữ phải chết vì lòng ghen của của một vị Hoàng đế.

Nhiều người đàn ông dù có tha thứ cho vợ nhưng sau đó họ vẫn luôn tìm cách thỏa mãn cơn ghen bằng cách dày vò, chì chiết vợ gần như suốt đời.

Có người luôn bị ám ảnh bởi chuyện vợ từng gần gũi với người đàn ông khác. Chưa kể những phụ nữ biết kiềm chế cơn ghen, biết tha thứ cho chồng thường được mọi người khen là khôn ngoan, độ lượng, biết giữ gìn hạnh phúc gia đình...

Thế nhưng đàn ông không biết ghen, không “trị vợ” khi họ phản bội bị xem là nhu nhược, bị cười chê là bị “cắm sừng”.

Bởi cái đầu cứng rắn của người đàn ông có thể chịu đựng được mọi va đập khắc nghiệt của cuộc sống nhưng bị cắm sừng là điều đau đớn, nhục nhã nhất. Thường họ chỉ có thể tha thứ khi vợ chỉ ngoại tình ở mức độ nhẹ, tức là chưa có quan hệ tình dục với bạn tình. Còn nếu có thì đó là điều hiếm người đàn ông nào tha thứ.

Nhiều phụ nữ không biết giới hạn này, họ đi quá trớn... Một khi đã thất tiết với chồng, người phụ nữ cũng thường mang mặc cảm tội lỗi với chồng con, xem mình đã sa ngã, lấm láp.

Gần đây có nhiều người chồng đã dùng những đòn ghen khủng khiếp nào bạo hành, tạt acid, tẩm xăng đốt, giết vợ một cách dã man, có người chồng học thức cao vẫn giết rồi chặt vợ làm nhiều khúc...

Tất nhiên những người chồng tàn nhẫn ấy sẽ bị pháp luật trừng trị, người đời lên án... Nhưng trước hết những người vợ phải biết cách ngăn ngừa thảm kịch này.

Một khi không tìm thấy hạnh phúc với chồng thì hãy ly hôn rồi mới quan hệ với người đàn ông khác, không giả vờ bồ bịch, trêu chọc cho chồng ghen, với những người chồng hay ghen bóng ghen gió hay ghen bệnh hoạn thì phải tạo niềm tin cho chồng, luôn chứng tỏ mình thương yêu, chung thủy... Vì một khi người đàn ông nổi máu ghen, họ dám làm mọi thứ.
(Sưu tầm)