* Một vụ cướp ngân hàng - Những triết lý "để đời"

23:31 |


- Trong vụ cướp nhà băng được cho là ở Quảng Châu - Trung Quốc, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về các người". Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.

Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn".
- Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

Điều này được gọi là: "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"
- Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"

Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn bằng cấp, sách vở"
- Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"

Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"
- Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"
- Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó đó chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"

Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như... vàng"

Kết luận: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối.

Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.

‪‎ThạchTrịnh‬




* Xả stress

19:30 |
Không thể tin đây là tranh vẽ

Những bức tranh tĩnh vật dưới đây trông không khác nào ảnh chụp. Người vẽ chúng là họa sĩ Ruddy Taveras người Cộng hòa Dominica.


Chùm nho trông thật hấp dẫn






Ruddy Taveras đang thực hiện tác phẩm nghệ thuật của mình.

Những bức tranh thật đáng kinh ngạc.




















* Vài mẩu chuyện giải trí

06:38 |

Một sinh viên phải trả thi trong hội đồng. Giáo sư hỏi:
- Các-mác mất năm nào?
- Các-mác đã mất! Một phút mặc niệm để tưởng nhớ đến Người!
Cả hội đồng đứng dậy tưởng niệm một phút. Giáo sư hỏi tiếp:
- Lê-nin mất năm nào?
- Lê-nin mất, nhưng sự nghiệp của Người vẫn còn sống mãi. Ðể tưởng nhớ người lãnh đạo vĩ đại của 'giai cấp' Cộng sản, 5 phút mặc niệm bắt đầu.
Cả hội đồng đứng dậy, mặc niệm. Giáo sư thì thầm với hội đồng:
- Thôi cho nó 5 điểm đi, không nó bảo chúng ta hát "Quốc tế ca" thì chẳng có ai ở đây thuộc lời đâu! (5 - là điểm cao nhất ở các trường LX cũ)

* * *

Chuyện tiếu lâm thời Liên xô (đoạt giải nhất):
Ba công nhân vừa bước vào nhà tù, hỏi nhau vì sao bị tù. Người thứ nhất nói:
- Ngày nào tôi cũng đi muộn 10 phút, họ bảo tôi phạm tội phá hoại.
Người thứ hai:
- Ngày nào tôi cũng tới sớm 10 phút, họ bảo tôi là gián điệp.
Người thứ ba:
-Ngày nào tôi cũng đến đúng giờ, họ bảo tôi có đồng hồ ngoại.

* * *

Tèo hỏi Tí: Đến gia đoạn cuối cùng của Chủ nghĩa xã hội, tức là CNCS, thì có còn trộm cắp không?
Tí đáp: Không? Vì mọi thứ đã bị lấy sạch trong giai đoạn CNXH rồi.

* * *

Một sĩ quan công an lang thang trên phố bỗng trông thấy một ông già đang cầm cuốn sách. Người sĩ quan hỏi: “Ông già đang đọc gì đấy”.
Ông già đáp: Tôi đang đọc Kinh thánh.
Sĩ quan công an: Ông đọc Kinh thánh làm gì?
Ông già đáp: Tôi đọc để hiểu và sống theo lời dạy của Chúa... để khi lìa khỏi thế gian này thì tôi có thể lên Thiên đàng. Vì Thiên đàng chỉ dành cho những người sống tốt với đồng loại thôi.
Sĩ quan công an hỏi: Thế nếu chẳng may ông bị xuống địa ngục thì sao?
“Học thuyết cộng sản thì tôi biết rõ quá rồi” – ông già trả lời.

*****

Em ơi, chìa khóa xe anh để đâu rồi ?
Em ơi, điện thoại anh để đâu mất rồi ? .
- Ngày ấy mỗi lần anh để mất đồ là em lủi thủi đi tìm ... .
- Lúc nào em cũng bảo anh có tính lơ đễnh ... .
Hôm nay, giữa dòng đời vội vã..
Anh đau đớn bật khóc ... .
Em ơi ! ...
Anh để em ở đâu mất rồi?

*****

Lão nhà giàu nọ có anh đầy tớ tính rất bộp chộp, thấy gì nói ấy, gặp đâu nói đó, chẳng có đầu có đuôi gì cả. Lão mới gọi anh ta bảo:

- Mày ăn nói chẳng có đầu có đuôi gì cả, người ta cười cả tao lẫn mày. Từ rày nói cái gì thì phải nói cho có đầu có đuôi nghe không?

Anh đầy tớ vâng vâng dạ dạ.

Một hôm lão mặc quần áo sắp sửa đi chơi, đang ngồi hút thuốc thì thấy anh đầy tớ đứng chắp tay trịnh trọng nói:

- Thưa ông, con tằm nó nhả tơ, người ta đem tơ đi bán cho người Tầu, người Tầu đem dệt thành the rồi bán sang ta. Ông đi mua the về may thành áo. Hôm nay ông mặc áo, ông hút thuốc. Tàn thuốc nó rơi vào áo ông, và áo ông đang cháy…

Lão giật mình nhìn xuống thì áo đã cháy to bằng bàn tay rồi!

*****

Giống y 20 năm trước

Bộ trưởng Giáo dục về thăm trường cũ, ông muốn thăm căn phòng trong KTX mà ông đã ở cách đây 20 năm. Trong căn phòng này hiện có một sinh viên đang ở. Ông vào phòng và thốt lên:
- ồ vẫn cái bàn ta từng ngồi học 20 năm trước. Vẫn cái giường ta từng ngủ 20 năm trước. Ôi, vẫn cái tủ ta treo quần áo 20 năm trước. Và ông mở tủ ra, trong tủ có một cô đang ngồi mà không có mảnh vải che thân. Chú sinh viên vội nói:
- Ðây là bà chị họ em mới ở quê ra.
- Chà, chú em giải thích giống hệt ta 20 năm trước!

*****
 CẮT CỎ (CHUYỆN CỦA TƯỜNG LAM):
Giáp sang Mỹ được hai năm. Giáp đi một mình vì vợ bỏ sau lần thăm nuôi đầu tiên. Giáp nghĩ thật chính xác, nếu muốn có chút đỉnh tiền dưỡng già cuộc đời ở Việt Nam, không gì bằng cố đi làm và tiết kiệm.



Giáp thuê phòng ở chung với gia đình người bạn. Chiếc xe Truck có mui với ổ khóa chắc chắn, chứa một máy cắt cỏ, một máy tỉa cành cây và một máy thổi hơi cầm tay. Giá tất cả ba cái máy khoảng một trăm Mỹ kim, sau mấy lần chọn lựa ở chợ trời. Hôm ra nghề, Giáp đến gõ cửa nhiều nhà có sân cỏ trên con đường kéo dài chừng hai miles. Kết quả thật không ngờ, ba nhà Mỹ trắng, một nhà thờ tin lành, hai nhà người Ý và một của bà Việt Nam.

Hợp đồng hai tuần cắt cỏ một lần, Giáp sắp xếp lịch trình xen kẽ nên tuần nào cũng có việc làm thay vì tập thể dục như những người bản xứ dắt chó , hoặc mang mắt kiếng chạy bộ bên lề đường, mồ hôi nhễ nhại .

Muốn giữ chữ tín để làm ăn lâu dài, Giáp điều chỉnh độ cao, đẩy xe với tốc độ vừa phải , cắt tỉa và hốt sạch cỏ chung quanh , nên chủ nhà nào cũng hài lòng với sân trước vườn sau thoáng đẹp.

Trung bình mỗi tháng Giáp kiếm được ba trăm đồng về công việc cắt cỏ, đủ trả tiền phòng và thực phẩm. Riêng tiền lương làm hãng thì Giáp để dành.

Lần đầu tiên đến cắt cỏ nhà người đàn bà Việt Nam , Giáp được biết sơ qua lý lịch: Võ Thúy Phượng, khoảng 40 tuổi, sống với người con trai đang học Dược, do chồng ở California vừa bảo lãnh sang Mỹ thì lại chia tay ngay tại sân bay Los Angeles , sau khi người vợ kế có với chồng của bà hai đứa con đề nghị, coi như quyết định là sự im lặng với sự đồng tình của chồng bà. Bà đồng ý chia tay, từ chối nhận số tiền “ bán chồng ”.

Bà Phượng sang tiểu bang này, theo lời hướng dẫn của một người thân. Bà làm việc tất bật, xong việc hãng, bà chui vào nhà hàng rửa chén, cố làm ra tiền để nuôi thằng con trai ăn học...

Hôm đầu tiên đến cắt cỏ, nhìn thấy Phượng có nhan sắc, rực rỡ lúc “hoàng hôn”, Giáp lại xúc động, tình nguyện làm giúp Phượng những việc như cắt tỉa sửa lại vài nhánh cây, chậu bông, hàng rào. Giáp cũng được bù đắp những thức ăn tuyệt vời, nào chả giò, phở, nào bún bò Huế do chính tay Phượng nấu. Phượng và Tuấn, con trai của Phượng, dành cho Giáp những tình cảm đặc biệt.

Thế rồi, một chuyện xảy đến ngoài sự mơ ước của Giáp, sau khi cùng Phượng lái xe đưa Tuấn ra sân bay về thăm ông bà ngoại ở Việt Nam nhân lúc nghỉ hè, Phượng kề tai nói nhỏ với Giáp :

“ Anh đưa xe anh vào garage của em đi ! ”

Những cơn mưa đổ xuống hai vùng đất hạn hán từ lâu , những điếu thơm lừng của người cai thuốc hút trở lại , trời đất bị bỏ bơ vơ . Đêm ấy , Giáp đánh thức Phượng nhiều lần , mà lần nào cũng hấp tấp vụng về , như lúc đưa xe Truck vào garage tương đối nhỏ hẹp nhà Phượng .

Giáp siêng năng kỳ lạ , không như hợp đồng lúc ban đầu là hai tuần cắt cỏ một lần , Giáp lại cắt hàng tuần , có khi mỗi tuần cắt hai ba bận . Tuần rồi Giáp nhận được thư của Phượng để trên bàn trước khi đi làm :

Kansas City , ngày...
Anh Giáp quý mến !
Phượng suy nghĩ nhiều lần mới viết thư này . Anh và Phượng đều xấp xỉ ngũ tuần rồi . Vả lại , anh thấy đó , em làm hai job... chúng ta nên giữ hợp đồng hai tuần “ cắt cỏ ” một lần , khỏe thì thỉnh thoảng một tuần một lần thôi . Tuần rồi anh “ tỉa ” tới ba lần , cỏ nào mọc cho kịp để anh cắt ? Phượng mong anh coi lại cái máy cắt cỏ , nó cũ và mua ở chợ trời. Em nói vậy , và mong anh hiểu... anh nhé !
Phượng .
Giáp bật lửa châm thuốc , nhả những vòng khói tròn lung linh đuổi nhau bay lên trần . Người bạn chủ nhà bước ra nhìn thấy Giáp , ngạc nhiên hỏi :
- Ủa , tối nay cuối tuần không cắt cỏ cho bà Phượng sao ?
Giáp hớp một ngụm cà phê rồi đáp :
- Bả nói cỏ mọc không kịp cho tao cắt .
Nghe trả lời vậy , người bạn đưa hai tay lên trời :
- Thầy chạy ông rồi !
Tường Lam
**********

DU HỌC MỸ


Tôi là một người sinh ra ở Việt Nam. Sau khi học xong đại học ở trong nước, tôi đã đi du học Mỹ hai năm để lấy bằng Thạc sỹ. Tôi thấy nền giáo dục đại học Mỹ còn nhiều cái bất cập lắm chứ đâu có được tân tiến, nhân văn và hoàn thiện như nền giáo dục đại học Việt Nam. Để tôi nêu vài ví dụ làm dẫn chứng cho bạn thấy nhé:

Mặc dù là nền giáo dục hàng đầu thế giới, nơi đào tạo ra rất nhiều những thế hệ tài năng kiệt xuất đạt rất nhiều giải Nobel, vậy mà GIÁO VIÊN Ở ĐÂY CÓ VẺ KHÔNG ĐƯỢC COI TRỌNG CHO LẮM VÌ HỌ CHẢ CÓ NGÀY TÔN VINH NHÀ GIÁO GÌ SẤT. Ở Việt Nam, năm nào ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, cũng tưng bừng hoa, quà tặng dành cho những người có sự nghiệp “Trăm năm trồng người”. Giáo dục Mỹ thật là thiếu cái tinh thần “tôn sư trọng đạo” quá thể.

Tôi thấy GIẢNG VIÊN Ở ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU THÂN THIỆN quá đi. Họ chả bao giờ cho sinh viên tụi tôi địa chỉ nhà để chúng tôi đến “thăm hỏi “trước các kỳ thi cả. Chả bù khi ở Việt Nam, giảng viên của chúng tôi vô cùng“ thân thiện và tình cảm”, họ luôn cho chúng tôi địa chỉ nhà và “mời” chúng tôi đến “ tâm sự” những khúc mắc trong bài giảng trước mỗi kỳ thi.

ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU TÍNH ĐỊNH HƯỚNG NGHỀ NGHIỆP CHO SINH VIÊN. Sinh viên toàn lũ trẻ ranh, thiếu kinh nghiệm có biết gì đâu mà để họ tự chọn môn học thế. Chả như Việt Nam chúng tôi, chương trình học Đại học có định hướng nghề nghiệp ngay từ đầu. Thậm chí sinh viên còn được định hướng tư tưởng chính trị đạo đức lối sống . Chương trình đào tạo được thiết kế sẵn, mang tính định hướng rất cao, toàn do các giáo sư, tiến sỹ đầu ngành trên Bộ phê duyệt không à. Chính nhờ vậy mà chúng tôi mới có những kỹ sư sáng chế ra những sản phẩm mà cả thế giới tin dùng, Obama cũng phải thèm muốn.

GIẢNG ĐƯỜNG ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ THIẾU TÍNH NGHIÊM TÚC. Tôi đã rất choáng khi thấy một ông Giáo sư mặc áo phông quần jean, nhảy phốc lên bàn ngồi giảng bài cho sinh viên. Còn bên dưới tôi thấy có cậu sinh viên mặc quần sooc, cô sinh viên thì mặc váy ngắn cũn cỡn, ngồi gác chân lên ghế, vừa ăn vừa nghe giảng. Thật là quá tệ đi ! Giảng viên Đại học ở nước tôi là phải đạo mạo, ăn mặc chỉnh tề, giáng điệu oai phong. Học sinh mà mặc quần ống bó đi học là đuổi về thay ngay. Obama, ông không tin tôi hả, ông xem đi này:http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/mac-quan-ong-bo-nhieu-hoc-sinh-phai-ve-nha-thay-trang-phuc-767713.htm

NGƯỜI MỸ KHÔNG BIẾT ƯU TIÊN TRONG GIÁO DỤC LÀ GÌ CẢ. Họ cũng có thương binh, những gia đình liệt sĩ, những bà mẹ có con tử trận ngoài chiến trường, vậy mà tại sao họ lại không có ưu tiên gì cho các đối tượng này khi đi học đại học gì cả. Thật là thiếu nhân văn quá. Chả bù cho đất nước chúng tôi, chúng tôi có hẳn 1 chính sách cộng điểm thi đại học cho các Bà mẹ Việt nam Anh hùng trong các kỳ thi đại học nữa. Thế mà nền giáo dục mang đậm tính nhân văn chứ.

Tôi đến nhiều vùng nông thôn, miền núi của Mỹ, tôi thấy điều kiện ở đấy của họ cũng khó khăn, cách trở so với thành thị của Mỹ, chả khác gì nông thôn, miền núi so với thành thị ở Việt Nam, vậy mà thật bất công làm sao, họ không hề cộng điểm vào đại học cho các thí sinh đến từ vùng, miền này gì cả. Thật là quá đỗi bất công. Tôi kịch liệt phản đối. Chả như nước tôi, bạn có học cấp 3 ở Hà Nội, nhưng hộ khẩu ở Mù Cang Chải thì ngày xưa bạn được cộng hẳn 3 điểm vào điểm thi đại học.

THI CỬ Ở MỸ THẬT CHẢ PHẢN ÁNH THỰC LỰC CỦA SINH VIÊN GÌ CẢ. Ai lại có môn thi cho mang bài thi về nhà và được mở sách để làm bài như thế chứ. Thế còn gì là thi thố nữa. Ở đất nước chúng tôi, kỳ thi của chúng tôi phản ánh sức học hơn rất nhiều lần. Bộ đề thi được các giáo sư, tiến sỹ đầu ngành xây dựng vô cùng công phu và phức tạp. Quả thật, nếu cứ thi cử như ở Mỹ thì chắc Việt Nam tôi ai cũng thành tiến sỹ, giáo sư hết.

Đi học Mỹ làm chi cho xa xôi, tốn kém chứ, sang bên đó, mưa, tuyết chi cũng phải đi học, chả trốn được buổi nào vì lớp học chỉ có khoảng 20-30 sinh viên nên thầy nhớ hết mặt, ghét vãi. Học Việt Nam, chả phải đi đâu cả, ngày đi làm, tối đi học, hôm nào bận nhậu với cơ quan thì thuê đứa đi điểm danh và học hộ, lớp thì đông vài trăm, có khi cả ngàn sinh viên, thầy có nhớ mặt đâu, sướng vậy chứ.

Đi học Mỹ quả thật phức tạp, chi đâu mà bắt người ta thi mấy kỳ thi GRE, TOEFL, GMAT với SAT này nọ, mỗi lần thi mất toi vài trăm USD mà chả biết thi xong để làm gì nữa, chỉ biết là nuôi béo mấy thằng ETS bên Mỹ thôi. Lại còn đòi hỏi công chứng, giấy tờ phức tạp nữa. Đi học đóng cả đống tiền cho rồi mà làm chi đòi hỏi ghê rứa. Chả như ở nước tôi, mấy vị lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo ngành chả cần biết một nửa chữ tiếng Anh mà vẫn có bằng tiến sỹ Mỹ theo diện liên kết đào tạo đấy thôi, thế mới thuận tiện làm sao chứ.

CHÍNH SÁCH HỖ TRỢ CHO VAY ĐI HỌC Ở MỸ CŨNG THẬT LÀ BẤT CÔNG, họ cho tất cả mọi người vay, nếu có nhu cầu. Chả như nước tôi, ngân hàng chính sách xã hội chỉ cho hộ nào có sổ hộ nghèo vay cho con em đi học thôi. Dù vẫn có những trường hợp lợi dụng chính sách này, nhưng như thế vẫn còn hơn việc đối xử bất công bằng như là ở Mỹ.

Hồi đi học về, mấy người bạn hồi đại học quen biết nhau rủ nhau đi uống bia. Chúng nó khoe nào là tốt nghiệp bằng Master ở Mỹ, tiến sỹ ở Úc, riêng có thằng bạn tôi nó chỉ có học thạc sỹ trong nước thôi nhưng con một ông lớn ở Nhà nước, mà giờ đã làm chức khá to ở một Bộ. Té ra là ở Việt Nam, để thành công, cần phải có cái bằng Master in Relationship của Bon Ba University. Cái ngành này tiếc là đại học Mỹ chưa có trường nào đào tạo cả, kể cả Harvard. Thế nên nó nói để thành công ở khối Nhà nước không nhất thiết phải đi du học Mỹ làm gì cho tốn kém.

BỘ GIÁO DỤC & ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ QUÁ TỆ đi, tại sao không sang Việt Nam để xin Cục Khảo Thí và Kiểm định chất lượng thuộc Bộ Giáo Dục & Đào Tạo chỗ ông Phạm Ní Nuận xin công nhận cho các bằng mà các trường đại học Mỹ cấp đi. Tại sao lại để du học sinh chúng tôi, đi học về lại phải mất 500,000 VNĐ để nộp cho Cục Khảo thí để xin được các bậc đại học. Giờ bằng đại học Harvard mà không có dấu của các ổng công nhận thì cũng không có giá trị. Biết thế, thà học luôn đại học trong nước vừa rẻ mà lại đỡ phải mất toi 500,000VND, trời 25 đô la Mỹ đó.

ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ QUÁ KÉM TRONG VIỆC TUYỂN SINH. Họ chả tổ chức thi tuyển sinh gì cả, chỉ xét duyệt hồ sơ thôi, như thế thật là tiêu cực, chắc lại cho COCC vào học thôi chứ còn gì nữa. Đây là kẽ hở lớn để người ta làm giả hồ sơ, thuê người viết luận để xin nhập học rồi. Chả như nước Việt Nam tôi, người ta tổ chức một kỳ thi 3 chung trên toàn quốc, rất nghiêm túc, còn cho mang cả máy ghi âm, ghi hình vào để ghi lại tiêu cực nếu có nữa. Thế mới là tuyển sinh đại học chứ. Mỹ lo mà học tập kinh nghiệm đi.

Tôi có dịp đi thăm nhiều Đại học ở Mỹ, tôi thấy trường nào cũng đầu tư xây một xây vận động to như sân Mỹ Đình, rồi xây khu liên hợp thể thao dành cho sinh viên to như khu thể thao liên hợp quốc gia của chúng tôi. Họ lại còn tự hào về thành tích thể thao của trường nữa. Thật là vớ vẩn, Đại học là để học chứ sao lại đầu tư cho thể thao. Thật là quá tốn kém, tại sao lại có thể đầu tư dàn trải và hoang phí như thế cơ chứ. Chả như nước Việt Nam tôi, môn thể dục chỉ là môn phụ thôi, còn đâu chúng tôi tập trung vào học hành thôi. Còn để đạt mục tiêu huy chương thể thao ở các kỳ đại hội thể thao cấp khu vực hay quốc tế, chúng tôi xây hẳn 1 trường Đại học Thể dục thể thao của quốc gia.

GIÁO DỤC ĐẠI HỌC MỸ THẬT LÀ BUÔNG LỎNG QUẢN LÝ QUÁ THỂ LUÔN. Bộ Giáo dục Mỹ thật là vô trách nhiệm khi mà cho mở hàng ngàn trường như thế thì Bộ Giáo Dục làm sao quản lý được chất lượng chặt chẽ được cơ chứ. Ngay như Việt Nam chúng tôi đây, có mấy trăm trường đại học dân lập mới mở thôi mà đã không quản nổi rồi, hỏi sao ở Mỹ có nhiều trường bán bằng sang Việt Nam liên kết với các trường đại học uy tín hàng đầu của chúng tôi thế. Làm mất hết cả uy tín của chúng tôi.

GIÁO DỤC ĐẠI HỌC MỸ CŨNG CHẢ NHANH NHẠY VỚI THỰC TIỄN CUỘC SỐNG GÌ CẢ. Ai lại ngành Chính sách công đào tạo ra những người làm chính sách mà lại chỉ đào tạo ở bậc cao học. Thế thì sẽ thiếu hụt nghiêm trọng những người làm chính sách cho quốc gia. Thảo nào tranh luận chính sách ở Mỹ mãi chả đi đến đâu cả. Như Việt Nam chúng tôi đây, chính sách công đã tạo được bước “đột phá” trong giáo dục đại học bằng việc đưa Chính sách công xuống giảng dạy cho bậc đại học. Các em mặc dù chân đất mắt toét mới từ quê lên, nhưng được các Giáo sư, Tiến Sỹ đào tạo thì tương lai hứa hẹn những chuyên gia rất giỏi và rất rất trẻ nữa. Sẽ chẳng có chuyện chính sách đưa ra bị dư luận chửi nữa đâu. Các ông phải mau cử phái đoàn mà bay sang Học viện Chính sách & Phát triển thuộc Bộ Kế hoạch & Đầu tư của chúng tôi mà học hỏi chương trình đào tạo cử nhân về chính sách công đi.

Nhiều lúc tôi tự hỏi tôi qua Mỹ học để làm gì chứ, để làm lãnh đạo ư? Không, tôi không thể làm lãnh đạo ở cái xứ cờ hoa này. Làm lãnh đạo ở nước tôi ư? Ôi, tôi nghiên cứu lý lịch trích chéo của lãnh đạo cấp cao nước tôi rồi, họ có học đại học Mỹ đâu mà vẫn lãnh đạo một xã hội tân tiến gấp vạn lần xã hội tư bản đấy thôi. Trong khi đó, các tổng thống Mỹ lại phải trầy trật học hành thành tài tại các đại học hàng đầu nước Mỹ. Quả thật học làm lãnh đạo ở Mỹ quá tốn kém và mất thời gian đó. Ở Việt Nam, con đường làm lãnh đạo có vẻ đỡ vất vả hơn nhiều.

Từ những gì phân tích ở đây, bạn đã thấy chưa: Ở VIỆT NAM ĐI THÔI, ĐI DU HỌC MỸ LÀM GÌ CƠ CHỨ?





* Mời bạn THƯ DÃN

19:19 |
 VỚI NHỮNG HÌNH ẢNH HẾT SỨC SINH ĐỘNG:

Bạn hãy ngắm nhìn dòng suối chảy từ dãy núi Alps xuống và tưởng tượng về tiếng nước chảy róc rách:


VIDEO - Thưởng thức tiếng chim hót lúc ban mai (bật video lên bạn nhé):


 Cùng khoảnh khắc sóng xô vào bờ đá trên một mỏm núi thuộc bờ biển xứ Wales:


Tưởng tượng bàn chân mình đang đi dưới lớp cát mềm ở bờ biển Crete (Hy Lạp) thì sao?


Bạn cũng có thể "ngửa mặt lên trời" ngắm mây trôi trên dãy núi Andes cũng được...


Có bao giờ bạn cảm nhận được làn sương sớm mai trong khu rừng nhiệt đới phả vào làn da?


Hoặc nghĩ về tiếng sét đánh thẳng xuống đồng cỏ xa-van ở châu Phi;

Thử một lời nguyện ước với sao băng trên bầu trời đêm chứ?

Nghĩ về cảm giác rùng mình khi chứng kiến một vòi rồng thực sự...

Hoặc nhúng chân vào làn nước mùa đông trong một dòng suối...

Hay thậm chí là chiêm ngưỡng hoàng hôn giữa vùng biển.

Thay vì ngồi "ụ thù lụ" bên bàn làm việc/bàn học đến ngất ngây với màn hình máy tính...





 

















* Thư dãn đầu xuân

20:36 |
1. Ngày tết tôi nhận được 1 VIDEO CLIP, xin chia sẻ cùng vui:



2. MỘT ĐỒNG XU


Có hai bạn trẻ, một người Anh và một người Do Thái cùng đi xin việc làm. Một đồng xu của ai đó đánh rơi trên mặt đất. Anh bạn trẻ người xứ sương mù đi ngang qua trông thấy nhưng phớt lờ, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì cúi xuống nhặt, nét mặt tỏ vẻ hân hoan.
Nhìn thấy hành động của anh bạn Do Thái, anh bạn trẻ người Anh tỏ ra khinh thường, lẩm bẩm: “Một đồng xu cũng nhặt, thật chẳng ra làm sao cả”. Chờ cho anh bạn trẻ người Anh đi qua, anh bạn trẻ người Do Thái nói: “Nhìn thấy tiền mà ngoảnh mặt làm ngơ, thật là lãng phí của Giời!”.
Hai người cùng đến xin việc ở một công ty. Doanh nghiệp rất nhỏ, công việc thì nặng nhọc mà tiền lương thì chẳng được là bao, anh bạn trẻ người Anh chẳng nói chẳng rằng vội vã bỏ đi, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì tình nguyện xin vào làm việc.
Hai năm sau, hai người tình cờ gặp nhau trên đường phố. Anh bạn trẻ người Do Thái đã trở thành Giám đốc công ty, còn anh bạn trẻ người Anh vẫn chưa xin được việc làm. Không hiểu được sự việc, anh ta bèn hỏi: “Anh là người chẳng xuất sắc gì lắm, sao lại phất nhanh như thế?”. Anh bạn Do Thái đáp: “Tôi không bỏ qua từng đồng xu như anh. Một đồng xu cũng không quan tâm, làm sao anh có thể trở nên giàu có được?”.
Anh bạn trẻ xứ sương mù đâu phải là không cần tiền, nhưng trong con mắt của anh, anh chỉ muốn những khoản tiền lớn, song lại quên câu thành ngữ: “Tích tiểu thành đại”, vì vậy ước mơ làm giàu của anh ta phải đợi đến ngày mai. Đó là lời giải đáp cho câu hỏi của anh bạn trẻ người Anh.

3. TRUYỆN VUI NGÀY TẾT

1/ Cháu biết
Ngày tết, ông Giám đốc đi ngắm công viên. Tình cờ, ông thấy đứa con nhỏ của người lái xe. Ông móc túi lì xì cho nó rồi tươi cười hỏi:
- Cháu biết chú là ai không?
- Dạ biết! Chú là bạn bố cháu! Ngày nào bố cháu cũng cho chú đi nhờ xe, cháu thấy hoài.

2/ Tưởng bở
Ngày tết, tại công an phường, một cô gái trẻ mếu máo trình báo về việc bị móc mất đồ đạc tài sản khi đang tiến hành làm lễ ở ngôi chùa trên địa bàn phường, mặc dù cô đã cẩn thận đeo túi trước ngực.
- Thế nó lúc thò tay vào cô không biết à? – Cán bộ công an phường hỏi.
- Dạ, em biết chứ! Nhưng em cứ tưởng nó định sàm sỡ thôi nên để yên xem sao. Ai ngờ!

3/ Lý do
Đầu năm mới, một người tới thăm bạn ở bệnh viện:
- Tôi không nghĩ là nhanh đến thế. Mới tối qua tôi còn thấy bạn đón giao thừa và khiêu vũ cùng một cô tóc vàng cơ mà.
- Thì vợ tôi cũng thấy cảnh ấy.
4/ Cô dâu làm cỗ tết
Chế tác, bày biện xong xuôi, cô quay ra hỏi chồng.
- Anh ấn tượng nhất với món nào em nấu?
- Món kia! – Anh chồng đáp
- Món kia là món gì?
- Anh cũng không biết gọi nó là… miến hay… cháo nữa!

5/ Ngày tết mà
Cô vợ đi chợ về hớn hở khoe với chồng:
- Anh ạ, hôm nay rất nhiều người khen em xinh và trẻ hẳn ra.
Anh chồng gật gù đáp:
- Ừ, dịp Tết này ngoài đường thì thiếu gì kẻ say…

6/ Chàng độc thân ăn tất niên
- Em thích ăn bữa tối Tất niên cùng anh chứ?
- Dạ em rất thích – Cô bạn gái bẽn lẽn.
- Thế hẹn 19h ở nhà em nhé! Em về trước chuẩn bị đồ ăn ngon vào.

7/ Cẩm nang chúc Tết 

- Trước khi xoa tay chúc cả nhà người ta “sống lâu trăm tuổi” bạn nên kiểm tra trước xem trong nhà có ai đã... 99 tuổi không!

- Đến nhà ai ở chung cư, không nên chúc người ta “Tiền vào như nước”. Vì có thể khu đó nước máy thường xuyên chảy như... nhện tè!

- Đến nhà sếp, nếu thấy vợ chồng cô thư ký đang ở đó thì không nên chúc sếp sang năm “sung sức”, câu nói đó có thể làm cho chồng cô thư ký bực mình và sếp... “giật mình”!

- Đến nhà bác sĩ hay người bán... quan tài mà chúc người ta sang năm đắt khách thì khác gì chúc xã hội nhiều ốm đau chết chóc? Tốt nhất là nói: “Chúc anh (chị) rất đắt hàng với bọn tham nhũng, bọn lừa đảo, bất chính... Và luôn ế hàng với người lương thiện”!

- Đừng chúc ai “dồi dào sức khoẻ” vì “dồi” nhiều nhà hàng làm không được vệ sinh cho lắm!

- Bạn là sinh viên ở lại nhà trọ ăn Tết? Đừng chúc chủ nhà câu nào liên quan đến tiền nhé, kẻo người ta nhớ ra bạn đang khất tiền nhà tháng cuối năm đấy!

* Thư dãn cho đỡ đau đầu

18:30 |
1. Ảo thuật Việt Nam


2. Không trả lời điện thoại
Buổi tối, bà vợ nấu nướng xong liền ra lệnh cho cậu con trai gọi điện cho bố về ăn cơm.
Đứa con sau một hồi hì hục gọi chạy ra gào toáng: "Mẹ ơi, mẹ ơi...".
- Chuyện gì vậy? - Bà mẹ hỏi.
- Con gọi ba lần liền mà lần nào cũng có một cô trả lời.
Bà vợ điên quá, đợi đến lúc chồng đi làm về liền nhảy ra đấm đá túi bụi. Ông chồng bị bất ngờ không hiểu vì sao chỉ kịp nằm lăn ra kêu cứu.
Hàng xóm thấy vậy sang xem rất đông.
Bà vợ lúc này mặt vẫn đang hầm hầm liền bảo thằng con:
- Mày nói cho các bác ấy nghe đi, cái cô đó trả lời máy của bố mày thế nào?
- Dạ, cô ấy bảo: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".

3. Bức cung 
Một lần nọ, Interpol tổ chức cuộc thi cho cảnh sát các nước trên thế giới. Sau các vòng loại, cuối cùng chọn được 3 nước vào chung kết bao gồm Anh, Mỹ và Việt Nam.
Ban tổ chức chọn một khu rừng rậm rạp thả vào đó 1 con thỏ và yêu cầu 3 đội lần lượt tiến hành điều tra truy tìm tung tích con thỏ. Scotland Yard của Anh thi đầu tiên. Họ tổ chức đội điều tra gần một trăm người, xục xạo khắp khu rừng suốt cả ngày, lật từng bụi cây ngọn cỏ để tìm kiếm mà vẫn không bắt được thỏ. Đến chiều, họ viết 1 bản phân tích và kết luận rằng con thỏ đã chạy thoát khỏi khu rừng.
Ngày hôm sau, FBI của Mỹ vào cuộc. Đúng theo phong cách Mỹ, họ dùng dây thép gai quây kín khu rừng lại rồi phóng hỏa đốt. Đến chiều, họ viết một bản phân tích và kết luận rằng con thỏ đã bị chết cháy trong rừng.
Ngày cuối cùng, cảnh sát điều tra PC14 của Việt Nam vào cuộc. Năm anh cảnh sát đi vào rừng. Đúng 5 phút sau, mọi người đã thấy các anh đi ra dẫn theo 1 con gấu rất to, 2 tay bị còng, trong tình trạng bị đánh tả tơi bầm dập, mồm không ngớt van xin: "Em xin các anh đừng đánh em nữa. Em chính là thỏ đây ạ...!

4. Sư cụ
Đứa con gái 14 tuổi nhà nghèo, sang chùa hái trộm ổi. Nhà sư đi về ngước lên cây ổi thấy nó đang hái, ông nhẹ nhàng gọi nó xuống, không trách mắng, cụ nói:
- Ta cho con 50.000 đồng về mua quấn lót mặc vào, con lớn ra phết rồi đấy.
Được 50.000 đồng nó nhảy chân sáo vừa đi vừa hát, về nhà không hay, mẹ nó thấy lạ, hỏi chuyện, con bé kể lại không dám bớt một chi tiết. Nghe xong mẹ nó cười bí hiểm, nó thắc mắc mẹ nó nói:
- Ngày mai mẹ sẽ được 100.000 đồng.
Ngày hôm sau sư cụ đi công chuyện về lại thấy có kẻ trộm ổi, cụ ngước lên, hoá ra mẹ con bé đang hái trộm ổi. Sư cụ gọi xuống tuy không mắng nhưng nét mặt cụ không vui, cụ rút ra 10.000 đồng và nói:
- Ta cho con 10.000 đồng.
Không để sư cụ nói hết lời, chị chàng phản ứng : 
- Đứa bé hôm qua là con của tôi nó còn được 50.000 đồng sao tôi chỉ có 10.000 đồng.
- Ta cho nó để nó mua quần lót, còn ta cho con để con mua dao cạo, - Sư cụ trả lời.

5. Hối không kịp
Một anh chồng mệt mỏi vì phải làm việc quần quật trong khi cô vợ được ở nhà sung sướng. Anh cũng muốn sướng như thế, liền xin với Chúa.

"Chúa ơi, con khổ quá! Con phải làm việc cật lực 8 tiếng mỗi ngày trong khi vợ con thảnh thơi cả ngày. Con xin Người hãy đổi vị trí của chúng con để cô ta thấy con phải vất vả thế nào".

Chúa thương tình, cho anh chồng đau khổ biến thành phụ nữ.

Sáng hôm sau, anh chàng tỉnh dậy, nấu bữa sáng, đánh thức con cái, chuẩn bị quần áo cho chúng đi học, cho chúng ăn cơm, gói đồ ăn trưa, đưa chúng tới trường, trở về nhà ... lấy quần áo bẩn tới cửa hàng giặt là và đi tới ngân hàng để rút tiền trả hóa đơn điện và điện thoại.

Anh tới công ty điện và điện thoại nộp tiền, tới cửa hàng mua hoa quả, trở về nhà và bỏ đống hoa quả trong tủ lạnh. Anh dọn dẹp chỗ vệ sinh cho mèo, tắm cho chó. Lúc này đã là 1h chiều, vì thế anh vội vàng dọn giường, giặt quần áo, hút bụi và lau sàn nhà bếp.

Anh vội vã tới trường đón lũ trẻ và mắng chúng trong khi vẫn phải tỏ ra nhẹ nhàng. Anh đưa bánh và sữa rồi bảo chúng học bài, sau đó, chuẩn bị bàn là và xem vô tuyến một chút trong khi đang là quần áo. Chẳng mấy mà tới 4h30 chiều, anh vội đi gọt khoai tây, và rửa rau chuẩn bị cho kịp bữa tối.

Sau bữa tối, anh lau nhà bếp, chạy máy rửa bát. Lúc 9h tối, anh mệt mỏi và leo lên giường. Tuy nhiên, "chồng" lại đòi hỏi, vì thế anh làm qua quýt, không lời than vãn, trong lòng chỉ mong tới sáng.

Sáng hôm sau, anh quỳ cạnh giường và nói : "Chúa ơi, con khổ quá! Con biết lỗi rồi, xin Chúa cho con trở lại làm đàn ông".

Chúa nói : "Con của ta, ta tin rằng con đã học được nhiều điều và ta rất vui khi đặt mọi thứ trở lại như cũ sau 9 tháng nữa, bởi vì con vừa mới dính bầu tối qua".


6. Hai lần
- Em phản bội anh mấy lần rồi ?
- 2 ạ !
- Thế thôi sao ! Với ai ?
- Lần đầu với một ban nhạc và lần sau với một đội bóng !

7. Ăn tối, ăn sáng

- Con đi đâu mà lâu vậy? - Bà mẹ hỏi.
- Con đi ăn tối với anh ấy.
- Còn sau đó?
- Sau đó... chúng con ăn sáng với nhau.

              8. CÂU CHUYỆN THỐNG KÊ
.

Cười cuối tuần với tranh vui liên hoàn - 1
Cười cuối tuần với tranh vui liên hoàn - 2
Cười cuối tuần với tranh vui liên hoàn - 3
Cười cuối tuần với tranh vui liên hoàn - 4



9. Hai người điên
Trong một bệnh viện tâm thần: thằng điên 1 đi chơi với thằng điên 2, thằng điên 1 bị té xuống hồ nước thằng điên 2 thấy vậy lao xuống cứu. Sáng hôm sau bác sĩ điều trị gọi thằng điên 2 lên thông báo: anh có 1 tin buồn và 1 tin vui. Tin vui là hành động cứu người đã chứng tỏ anh hết điên và anh sắp đc ra viện, tin buồn là người anh cứu hôm qua đã treo cổ tự tử chết. Anh điên 2 liền nói: Nó đâu có tự tử, tui treo nó lên đó cho nó khô đấy chứ!
10. Luật sư giỏi
Hai ông bạn tâm sự:
- Ông biết luật sư nào giỏi không, giới thiệu tui với, mà phải thiệt giỏi nghen.
- Luật sư A đó
- Chắc giỏi không, ông biết ông luật sư này hả?
- Ông này là luật sư của cha hàng xóm tui. Tháng trước tui bị chó của cha hàng xóm cắn. Tức quá, tui đi kiện.
Lúc đầu là con chó cắn tui vậy mà cha luật sư này cãi một hồi thành tui cắn con chó!!! Cha hàng xóm tui thắng kiện. 
Ông thấy luật sư vậy đủ giỏi chưa? 
- Ừ, đủ rồi, giỏi thiệt.