* Lộ mức lương 'khủng' của nhân viên Facebook

23:53 |
Thứ Sáu, 16/01/2015 | 06:57 GMT+7

Theo những thống kê trước đây, Facebook là công ty "ăn nên làm ra" nhất năm 2014 và mức đãi ngộ nhân viên tại đây thuộc dạng "khủng" trên thế giới.

» Facebook phát triển tính năng 'tìm trẻ lạc'
» Nút 'Like' Facebook có thể đánh giá chính xác tính cách
» Những kiểu mẹ gây khó chịu ai cũng quen trên facebook

Facebook được dẫn dắt bởi 2 nhà lãnh đạo tài năng là Mark Zuckenberg – 1 trong những giám đốc điều hành được yêu mến nhất tại Mỹ và Sheryl Sandberg – nhà lãnh đạo vốn rất nổi tiếng trong cách quản lí.



Facebook đãi ngộ nhân viên rất xứng đáng với thành quả làm việc của họ. Chính nhờ có 2 thiên tài về kinh doanh này đã đưa Facebook trở thành một trong những công ty phát triển nhất thế giới ở thời điểm hiện tại, theoBusiness Insider. 

Sự phổ biến của Facebook ngày càng tăng lên, hiện tại, có tới 1,35 tỷ thành viên đăng ký mỗi tháng và mang lại cho Mark Zuckerberg những lợi nhuận kếch xù. Bên cạnh đó, mức đãi ngộ dành cho các nhân viên trong công ty cũng ở mức 'khủng'. 

Theo bản báo cáo của Grassdoor - một tổ chức giới thiệu việc làm online, mức lương thưởng dành cho 15 vị trí công việc tại Facebook đều có thể đảm bảo một cuộc sống sung túc cho người làm. Thậm chí, nếu bạn có thể đảm nhận các chức vụ quản lý, số tiền bạn nhận được sẽ ở mức ngang ngửa với các nhà đầu tư tài chính chuyên nghiệp. 

Danh sách cụ thể mức lương của 15 vị trí làm việc tại Facebook:

01. Chuyên viên phân tích sản phẩm: 118,864 USD
02. Kỹ sư về sản xuất: 132,534 USD.
03. Kỹ sư về giao diện người dùng: 146,708 USD.
04. Kỹ sư về dữ liệu: 146,949 USD.
05. Kỹ sư mạng: 160,172 USD.
06. Kỹ sư phần mềm loại III: 171,076 USD.
07. Chuyên gia nghiên cứu khoa học: 172,705 USD.
08. Nhà quản lí kỹ thuật: 175,589 USD.
09. Kỹ sư phần mềm: 183,397 USD.
10. Chuyên gia nghiên cứu dữ liệu: 185,743 USD.
11. Nhà quản lí sản phẩm: 194,907 USD.
12. Kỹ sư phần mềm loại IV: 209,988 USD.
13. Kỹ sư phần mềm cấp cao: 211,647 USD. 
14. Kỹ sư phần mềm V: 259,349 USD.
15. Quản lí kỹ thuật: 380,861 USD.

Khánh Huy (Theo Business Insider)

* Hài hước !

23:48 |
Việt Nam - quốc gia hạnh phúc thứ nhì thế giới, Mỹ xếp thứ 105
Daily Mail đưa tin trong bảng danh sách các quốc gia hạnh phúc nhất trên thế giới (dựa theo chỉ số HPI), Việt Nam xếp thứ 2 trong khi Mỹ xếp 105. Đây là bảng xếp hạng do tổ chức nghiên cứu xã hội New Economic Foundation có trụ sở tại Anh công bố.

Người Việt Nam luôn lạc quan.
Chỉ số HPI không dựa trên sự giàu có mà dựa theo mứctuổi thọ của người dân, độ hài lòng của người dân và chỉ số môi trường. Theo chỉ số này, Costa Rica là quốc gia hạnh phúc nhất thế giới 2014 tiếp theo là Việt Nam.

Trong top 10 các quốc gia hạnh phúc nhất thế giới, duy nhất Việt Nam là nước ngoài khu vực Mỹ Latin. Các nước trong top 10 còn lại là Colombia, Belize, El Salvador, Jamaica, Panama, Nicaragua, Venezuela và Guatemala.


Top 10 quốc gia hạnh phúc


Một số thứ hạng quan trọng

Một điều kỳ lạ là các nước phương Tây có chỉ số HPI rất thấp, tức là người dân cảm thấy không hạnh phúc lắm với điều kiện sống. Theo chỉ số này, Anh xếp 41, Pháp xếp 50, Tây Ban Nha xếp 62, Canada xếp 65, Úc xếp 76 và Mỹ xếp tận 105.

Năm 2006, Việt Nam xếp hạng thứ 12 nhưng đến 2009 đã nhảy lên top 5. Năm 2012, Việt Nam xếp thứ 2 và tiếp tục duy trì vị thế này cho đến nay.

Theo Anh Tú/Daily Mail
Một Thế giới



* Mỹ suýt bị hủy diệt bởi bom hạt nhân

03:53 |
Trong báo cáo vừa được giải mật, Lầu Năm Góc thừa nhận Mỹ đã thoát thảm họa trong gang tấc sau sự cố bom hạt nhân rơi xuống bang Bắc Carolina.

Hình ảnh một vụ nổ thử nghiệm của bom hạt nhân Mark 39 - Ảnh: Daily Mail và Một trong hai quả bom suýt hủy diệt bờ Đông nước Mỹ - Ảnh: National Security Archive

Vào đêm 23.1.1961, một chiếc B-52 của không quân Mỹ đã gãy đôi trên bầu trời miền đông bang Bắc Carolina. Từ bụng chiếc “pháo đài bay”, 2 quả bom hạt nhân rơi thẳng xuống khu vực ngoại ô thành phố Goldsboro. Nếu phát nổ, phạm vi tàn phá và mức độ hủy hoại sẽ còn thảm khốc hơn những gì đã xảy ra năm 1945 ở 2 thành phố Hiroshima và Nagasaki, Nhật Bản. Tuy nhiên, nhờ một loạt hỏng hóc đầy may mắn mà một phần rộng lớn của nước Mỹ đã thoát được nguy cơ bị san bằng cũng như hứng chịu ô nhiễm bức xạ trong thời gian dài.

Bên bờ hủy diệt

Theo tờ The Washington Post vừa rồi, hồ sơ vừa được giải mật hồi giữa tuần do Cục Lưu trữ văn khố an ninh quốc gia Mỹ công bố đã cung cấp những chi tiết cụ thể về sự cố kinh hoàng trên. Nội dòng tiêu đề của tài liệu cũng đã gây thót tim: “Quả bom có sức nổ tương đương hàng triệu tấn TNT hầu như đã được tháo chốt khi rơi xuống mặt đất”. Bộ trưởng Quốc phòng lúc đó là Robert McNamara cũng toát mồ hôi khi nhớ lại: “Chúng ta đã thoát khỏi một thảm họa hạt nhân nhờ 2 dây điện bị hỏng”.

Cụ thể, chiếc B-52 đang thực hiện một chuyến bay thường lệ thì gặp sự cố nghiêm trọng ở cánh phải rồi gãy đôi, 2 quả bom hạt nhân Mark 39 nhanh chóng lao thẳng xuống đất, nhưng chỉ có một quả được bung dù. “Chiếc oanh tạc cơ bị xé toạc trên không trung đã tạo ảnh hưởng làm kích hoạt quy trình mở kíp nổ cho cả hai quả bom”, CNN dẫn tài liệu nói trên cho biết. Nói cách khác, cả hai quả bom có sức hủy diệt hàng loạt lúc đó đã tiến gần đến ngưỡng phát nổ. Quả thứ nhất đã được bung dù và tiếp đất một cách “nhẹ nhàng” nhưng có đến 3 trong số 4 công tắc an toàn bị hỏng. May mắn công tắc cuối cùng đã kịp bật lên và ngăn chặn bom phát nổ.

Trong khi đó, quả bom thứ hai lao vùn vụt xuống đất. Nếu không có gì thay đổi, sức mạnh từ vụ va chạm sẽ đẩy nó vào trạng thái “lên nòng”. Một lần nữa, may mắn tột cùng lại mỉm cười với nước Mỹ khi bộ phận cần được kích hoạt để khai hỏa đã bị hư hại do chấn động. “Đối với quả bom thứ hai, công tắc khai hỏa/an toàn lúc còn trên máy bay đang ở vị trí an toàn, nhưng trên thực tế quả bom đã được chuyển sang chế độ tháo chốt do áp lực từ vụ va chạm. Nhưng công tắc bật cũng bị hỏng trong quá trình này nên bom không nổ”, theo hồ sơ của Lầu Năm Góc.

Gấp 260 lần vụ Hiroshima


Những thông tin đầu tiên về sự cố Goldsboro đã được tiết lộ hồi cuối năm ngoái trong cuốn sách Command and Control (tạm dịch: Chỉ huy và kiểm soát) của chuyên gia hạt nhân Eric Schlosser. Theo sách này, phi hành đoàn trên chiếc B-52 gặp nạn có 8 người và còn 5 người sống sót sau vụ việc. “Lúc đó tôi thấy từ 3 đến 4 chiếc dù bung ra nhưng không thấy 2 quả bom đâu”, phi công phụ Richard Rardin kể lại.

Bom Mark 39 có trọng lượng khoảng 4.500 kg, sức công phá ngang 3,8 triệu tấn TNT, tức gấp 260 lần quả bom Mỹ đã thả xuống Hiroshima. Theo website chuyên về thông tin vũ khí hạt nhân Nuclearsecrecy.com, các chuyên gia đã thử dùng máy tính mô phỏng một vụ nổ của loại bom này tại khu vực Bắc Carolina. Kết quả là 60.000 người sẽ chết ngay lập tức và hơn 54.000 người bị thương, còn bức xạ tức thời sẽ bao phủ một vùng có bán kính khoảng 24 km. Tuy nhiên, con số nạn nhân sẽ không dừng lại ở đó mà có thể lên đến hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu vì nhiễm xạ. Trong trường hợp có gió, bức xạ sẽ lan ra khắp bờ biển phía đông nước Mỹ và nhiều đô thị lớn, từ thủ đô Washington DC, Baltimore, Philadelphia và thậm chí New York đều sẽ chìm trong thảm họa, theo tờ Daily Mail. Đó là chưa kể hậu quả về chính trị và địa chiến lược khi chắc chắn cả nước sẽ trở nên hỗn loạn và các đối thủ của Mỹ trong thời Chiến tranh lạnh sẽ không ngồi yên.

Những tai nạn rơi bom hạt nhân
Theo CNN, Bộ Quốc phòng Mỹ đã tiết lộ 32 tai nạn có liên quan đến vũ khí hạt nhân từ năm 1950 - 1980. Trong đó, phần lớn được liệt vào dạng mất tích, rơi khỏi máy bay do bất cẩn hoặc bị vứt bỏ vì lý do an toàn. Những sự cố này xảy ra tại nhiều bang của Mỹ, cũng như ở Greenland, Tây Ban Nha, Ma Rốc, Anh, trên bầu trời Thái Bình Dương, Đại Tây Dương và Địa Trung Hải.

Đáng chú ý có vụ hồi tháng 1.1966 khi một chiếc B-52 của Mỹ chở 4 quả bom nhiệt hạch đụng trúng máy bay tiếp nhiên liệu KC-135 trên không và rơi gần Palomares, Tây Ban Nha. Bảy phi công trên 2 máy bay thiệt mạng và 2 quả bom không có lõi plutonium phát nổ, thải ra một lượng uranium và giới chức phải di dời hơn 1.400 tấn đất ở Palomares. Mỹ nhanh chóng thu hồi được quả bom thứ ba nhưng phải huy động hơn 20 tàu chiến, máy bay và mất nhiều tháng mới vớt được quả thứ tư. Hy hữu hơn nữa là vào tháng 12.1965, máy bay A-4E Skyhawk mang bom hạt nhân B43 trượt xuống biển khi đang đậu trên tàu sân bay USS Ticonderoga tại vùng biển Thái Bình Dương. Hậu quả là phi công, máy bay lẫn vũ khí hủy diệt đều không bao giờ được tìm thấy.             


 H.G  - Thụy Miên

* Putin thăm Trung Quốc: Đồng minh hay đối thủ?

22:44 |
Thế giới 06:29 ngày 21 tháng 05 năm 2014

Lễ đón chính thức Tổng thống Putin diễn ra tại Thượng Hải vào hôm qua.
TP - Đây không phải lần đầu Tổng thống Nga Vladimir Putin tới Trung Quốc, nhưng chuyến thăm hôm 20/5 hết sức đặc biệt. Trước khi lên đường, ông Putin tuyên bố: “Hợp tác Nga-Trung đã đạt tầm cao nhất trong cả lịch sử hàng thế kỷ nay”, coi thiết lập quan hệ với Trung Quốc “là ưu tiên chính sách ngoại giao vô điều kiện của Nga”.


Liệu Nga và Trung Quốc có thiết lập mối quan hệ đồng minh chiến lược, cùng liên thủ phá vỡ thế giới đơn cực do Mỹ kiểm soát, để rồi trở thành “cơn ác mộng địa chính trị” như một số học giả Mỹ lo ngại?

Theo các nhà quan sát, ông Putin đã hoạch định một phiên bản “xoay trục” châu Á-Thái Bình Dương kiểu Nga, thông qua chiến lược hướng đông bằng tài nguyên, năng lượng và vũ khí. Trong chiến lược đầy tham vọng này, Trung Quốc không phải tay chơi duy nhất mà còn có Nhật Bản, Ấn Độ, ASEAN, Hàn Quốc…

Bất chấp cuộc tập trận chung cũng như hàng chục hợp đồng, dự án hợp tác trị giá nhiều tỷ đô la được ký kết trong chuyến thăm lần này, Nga và Trung Quốc vẫn là đối thủ tiềm tàng của nhau hơn là những đồng minh chiến lược.

Bản chất của mối bang giao giữa Liên Xô với Trung Quốc trước đây hay Nga-Trung hiện nay hoặc phản ánh cạnh tranh nước lớn gay gắt, hoặc thuần túy là quan hệ lợi ích. Quan hệ này hoàn toàn thiếu vắng niềm tin chiến lược và những giá trị chung.

Tị hiềm giữa hai cường quốc bắt nguồn sâu xa trong lịch sử hình thành lãnh thổ, gần nhất là việc Liên Xô giúp hình thành quốc gia Mông Cổ khi triều đại Mãn Thanh sụp đổ, những rạn nứt, ấm ức của kẻ chiếu dưới dưới thời Stalin cho tới chiến dịch phê phán kịch liệt chủ nghĩa xét lại của nhà lãnh đạo Mao Trạch Đông đối với Tổng Bí thư Liên Xô Nikita Khrushchev.

Đỉnh điểm của hiềm khích, bất hòa giữa hai nước Xô-Trung đã bộc phát thành xung đột biên giới đẫm máu năm 1969 là tại Trân Bảo Đảo/Damanskii trên Hắc Long Giang.

Quan hệ Nga-Trung gần đây tương đối nồng ấm. Trung Quốc phát triển nóng, luôn đói khát nguyên liệu thô, năng lượng và cả vũ khí công nghệ cao vốn là những mặt hàng Nga có thế mạnh truyền thống.

Tuy nhiên, Nga biết rõ thời điểm nguy hiểm khi Trung Quốc phát triển đến độ không còn cần gì ở Nga nữa (đặc biệt khi đủ tự tin về sức mạnh công nghệ và quân sự). Trung Quốc đang chiếm dần thị phần vũ khí Nga bằng cách mua về rồi sao chép hàng loạt, bán rẻ khắp thế giới.

Nga cũng hết sức lo lắng bởi vùng Viễn đông giàu tài nguyên dân cư thưa thớt, trong lúc bên kia biên giới chen chúc hơn tỷ dân Trung Quốc với cỗ máy kinh tế háu đói đang chạy hết tốc lực…

Ở Nga thời gian qua, liên tục xuất hiện những cảnh báo nguy cơ tham vọng lãnh thổ từ người láng giềng khổng lồ mới giàu. Mới năm ngoái Nga “nhắc nhở” Trung Quốc bằng một cuộc tập trận quy mô lớn nhất kể từ thời Liên Xô ở khu vực Viễn đông và phía Mông Cổ. Gần đây, Nga tích cực cải thiện quan hệ băng giá với Nhật Bản, tranh chấp quần đảo Kurin hứa hẹn được giải quyết, cùng với việc mở cửa cho Nhật Bản đầu tư, khai phá vùng Viễn đông.

Trung Quốc và Nga có trở thành đồng minh thật sự hay không tùy thuộc vào… Mỹ. Thực tế cho thấy tam giác quyền lực Mỹ-Nga-Trung luôn là biến số khó lường phản ánh lợi ích chiến lược trong từng giai đoạn. Mao Trạch Đông với lý luận “kẻ thù của kẻ thù là bạn” đã không ngần ngại gặp Richard Nixon trong cú bắt tay lịch sử Mỹ-Trung 1972 khiến Liên Xô, Việt Nam ngậm đắng. Nay sai lầm của chính quyền Barack Obama tại Ukraine lại vô tình đẩy Nga xích gần Trung Quốc.

Mối duyên tình Nga-Trung đi xa tới đâu phải xem Mỹ chơi bài thế nào. Vốn “đồng sàng dị mộng”, dù cần nhau song họ chỉ là đồng minh tình thế khi phương Tây và Nga chưa thỏa hiệp xong cuộc đấu Ukraine.



VnEconomy - Thế giới 10:51 (GMT+7) - Thứ Tư, 21/5/2014

Putin không ký được thỏa thuận khí đốt với Trung Quốc
►“Kết quả này cho thấy, Nga không muốn giảm giá bán khí đốt để giành điểm số chính trị trước phương Tây”...

 
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình (phải) và Tổng thống Nga Vladimir Putin tại Thượng Hải ngày 20/5 - Ảnh: AP.

Tổng thống Nga Vladimir Putin và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã không ký một thỏa thuận mua bán khí đốt trị giá 400 tỷ USD trong cuộc gặp diễn ra ngày hôm qua (20/5) tại Thượng Hải.

Cho dù, thỏa thuận này chính là mục tiêu quan trọng nhất của ông Putin trong chuyến thăm trung Quốc kéo dài hai ngày.

Hãng tin Bloomberg dẫn lời ông Alexei Miller, Giám đốc điều hành (CEO) của tập đoàn khí đốt quốc doanh Nga Gazprom cho hay, các cuộc đàm phán giữa hai bên vẫn tiếp tục nhằm đạt tới sự đồng thuận. Tuyên bố này được ông Miller đưa ra sau khi ông Putin và ông Tập ký các thỏa thuận song phương trong đó không có thỏa thuận về khí đốt.

Nga và Trung Quốc đã đàm phán về thỏa thuận trên trong suốt một thập kỷ, nhưng chưa thể đi đến kết quả cuối cùng do cả hai bên còn những bất đồng về giá cả.

Trước cuộc gặp ngày hôm qua giữa ông Putin và ông Tập, giới chức Nga cho biết hai bên đã tiến rất gần đến chỗ đạt thỏa thuận, mở đường cho việc xây dựng một đường ống dẫn khí đốt nối giữa quốc gia sản xuất năng lượng lớn nhất thế giới với nước tiêu thụ năng lượng lớn nhất thế giới.

Người đứng đầu điện Kremlin đang có chuyến thăm chính thức Trung Quốc dự kiến kết thúc hôm nay (21/5).

Trong bối cảnh Nga chịu sự trừng phạt của Mỹ và châu Âu liên quan tới cuộc khủng hoảng ở Ukraine, giới quan sát kỳ vọng, khả năng Nga-Trung đạt thỏa thuận khí đốt trong chuyến thăm Trung Quốc lần này của ông Putin là rất cao. Tuy nhiên, kỳ vọng này đã không trở thành sự thực.

“Kết quả này cho thấy, Nga không muốn giảm giá bán khí đốt để giành điểm số chính trị trước phương Tây”, ông Chris Weafer, nhà sáng lập công ty tư vấn Macro Advisory ở Moscow, đánh giá. “Nguy hiểm nằm ở chỗ, nếu năm nay không có thỏa thuận với Nga, Trung Quốc có thể chuyển hướng sang tìm khí đốt ở các nước khác”.

Theo phát ngôn viên của Tổng thống Putin, hai nước hiện tiếp tục đàm phán về vấn đề giá cả, và có thể đạt thỏa thuận bất kỳ lúc nào.

Nếu Nga-Trung đạt thỏa thuận khí đốt, Gazprom sẽ xây dựng một đường ống dẫn khí trị giá 22 tỷ USD sang Trung Quốc. Đường ống này có khả năng vận chuyển 38 tỷ mét khối khí đốt mỗi năm. Theo dự kiến mà Bộ trưởng Bộ Năng lượng Nga Alexander Novak đưa ra hồi tháng 3, Gazprom có thể bắt đầu cung cấp khí đốt cho Trung Quốc từ năm 2019-2020. Tuy vậy, do hai bên chưa đạt thỏa thuận, thời hạn này sẽ bị lùi lại.

Theo số liệu của công ty Nomura International Hong Kong, khối lượng khí đốt trên tương đương khoảng 1/4 mức tiêu thụ khí đốt hiện nay của Trung Quốc và đáp ứng khoảng 10% nhu cầu khí đốt của nước này vào năm 2020.

Trong đàm phán thỏa thuận khí đốt với Trung Quốc, Nga muốn sử dụng giá trong hợp đồng ký với các khách hàng ở châu Âu để làm giá chuẩn. Trong khi đó, Trung Quốc đề xuất mức giá thấp hơn dựa trên mức giá mà nước này mua khí đốt từ Trung Á.

Theo số liệu của công ty tư vấn CLSA, giá bán khí đốt của Gazprom ở châu Âu trong năm ngoái trung bình là 380,5 USD/1.000 mét khối. Nếu lấy giá này làm chuẩn, thì theo CLSA, giá khí đốt Nga vận chuyển tới biên giới Trung Quốc là khoảng 335-350 USD/1.000 mét khối.

Với mức giá như vậy, thỏa thuận khí đốt Nga-Trung sẽ có trị giá tổng cộng 400 tỷ USD trong vòng 30 năm. 

Tham khảo các bài Liên quan
Putin muốn gì trong chuyến thăm Trung Quốc?
Lãnh đạo Nga, Trung sẽ dự tập trận biển Hoa Đông
Quan hệ Nga - Trung và ẩn số biển Đông
Nga sắp tập trận chung với Trung Quốc
Trung Quốc “đi trên dây” khi Crimea về Nga
Xem nhiều
Báo Mỹ giục Washington hành động tại biển Đông
“4 sai lầm chiến lược của Trung Quốc trên biển Đông”
Putin muốn gì trong chuyến thăm Trung Quốc?
Nga chính thức lên tiếng về biển Đông
Tàu chiến Mỹ muốn thăm Việt Nam nhiều hơn
Mới nhất
Putin không ký được thỏa thuận khí đốt với Trung Quốc
Nga tuyên bố rút quân khỏi biên giới Ukraine
Lần đầu tiên Mỹ truy tố gián điệp mạng Trung Quốc
Putin muốn gì trong chuyến thăm Trung Quốc?
Giá vàng lên cao nhất 7 tháng, USD tự do vẫn tăng
 
 

* Những điều kỳ lạ về đất nước Nhật Bản - 1 video, 12 điều về...

01:29 |
VIDEO CLIP : "NHẬT BẢN - MỘT ĐẤT NƯỚC KỲ LẠ:



Video clip này là một tác phẩm của Kenichi Tanaka. Đó là luận án tốt nghiệp...
của anh. Anh thực hiện tác phẩm này với mục đích khiến cho người Nhật hiểu rõ hơn về những gì diễn ra hằng ngày tại Nhật Bản. Vì vậy, ở đây anh đặc biệt đưa ra những khía cạnh tiêu cực của đất nước này. Bởi những khía cạnh tích cực thì chúng ta có thể thấy được rất nhiều qua các phương tiện thông tin. Cái anh muốn làm là thay đổi những gì "xấu xí" của con người Nhật Bản. Và cách anh chọn là cách mạnh mẽ nhất, thay vì nói "Bạn nên thế này, bạn nên thế kia..."

Tác phẩm này tuy có từ năm 2010, nhưng nó vẫn còn những giá trị nhất định và phần nào giúp ta hiểu hơn về đất nước Nhật Bản, mặc dù cũng có thể có một số thông tin trong video không chính xác hoặc đã cũ, nhưng nên nhớ rằng tác phẩm này được làm ra từ năm 2010.

12 ĐIỀU NGẠC NHIÊN VỀ GIÁO DỤC MẦM NON Ở NHẬT

Một bà mẹ Trung Quốc sống ở Kyoto đã rất ngạc nhiên về hệ thống giáo dục mầm non cũng như thói quen của những đứa trẻ ở Nhật Bản. Cô chia sẻ những điều mình quan sát được:
"Trước khi tới Nhật, Tiantian (con gái cô) đã từng học trường mẫu giáo ở Bắc Kinh 1 năm. Vì vậy, các bạn có thể hiểu rằng, chúng tôi cũng không xa lạ gì với môi trường này. Song, có những điều ở các trường mẫu giáo Nhật Bản đã khiến tôi phải ngạc nhiên".

1. Cần rất nhiều túi để tới trường

Vào một ngày, họ nói chúng tôi cần phải chuẩn bị một số lượng túi nhất định với các kích cỡ khác nhau:

Túi sách vở, túi bao ngoài, túi dụng cụ ăn uống, hộp dụng cụ ăn uống, túi quần áo, túi đựng quần áo sẽ thay, túi đựng quần áo sau khi thay ra và túi giày. Sau đó thì túi A phải có chiều dài nhất định, túi B phải có chiều rộng nhất định, túi C phải đựng vừa trong túi D, túi E vừa trong túi F. Tôi đã không thể tin được điều đó.

Thậm chí, một vài trường mẫu giáo còn yêu cầu các bà mẹ phải có những chiếc túi riêng của mình.

Sau 2 năm, chúng tôi đã quen với điều đó và những đứa trẻ trở nên rất thành thục trong việc đặt đồ đạc vào đúng chiếc túi của nó. Và tôi cho rằng, lý do người Kyoto không ngại ngần khi phải phân loại rác thải là vì họ đã được dạy điều này từ khi còn ở trường mẫu giáo.

2. Bọn trẻ xách túi mà không cần sự giúp đỡ của bố mẹ

Đó là điều thực sự làm tôi ngạc nhiên. Tôi nhận thấy những người lớn Nhật Bản, dù là bố mẹ hay ông bà bọn trẻ đều không phải xách bất kì chiếc túi nào cả, trong khi bọn trẻ phải xách tất cả những chiếc túi đủ kích cỡ này (ít nhất là 2 đến 3 chiếc). Và đáng ngạc nhiên hơn nữa là bọn trẻ còn có thể chạy rất nhanh!

Còn với chúng tôi thì sao? Có thể, đó không phải là thói quen của chúng tôi hoặc có lẽ nó là một yếu tố văn hóa, song tôi mang tất cả những chiếc túi, còn Tiantian thì không phải mang gì cả.

Hai ngày sau, giáo viên của Tiantian tới và nói chuyện với tôi: “Mẹ Tiantian à, con gái chị có thể tự làm được mọi việc ở trường…”. Người Nhật có thói quen là chỉ nói nửa câu, sau đó để người nghe tự hiểu.

Ngay lập tức, tôi nhận ra rằng, cô giáo đang nói về chuyện gì. Song thấy tôi trầm ngâm nên cô ấy nói tiếp: “...việc xách những chiếc túi chẳng hạn…”. Sau sự nhắc nhở tế nhị này, tôi đã để cho Tiantian xách tất cả những chiếc túi của cháu.

Trong một cuộc họp phụ huynh, tôi đã nói với mọi người rằng thói quen của người Trung Quốc là bố mẹ nên xách mọi thứ thay cho trẻ con. Lúc đó, đến lượt các bà mẹ Nhật ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Và sau đó họ hỏi: ‘Tại sao?’

Tại sao ư? Có phải là vì người Trung Quốc chúng tôi yêu những đứa con của mình nhiều hơn không?

3. Thay quần áo liên tục

Trường mẫu giáo của Tiantian có một bộ đồng phục riêng, khi tới trường, cháu phải cởi bỏ nó ra và thay một bồ quần áo khác dành để vui chơi. Nó phải tháo giày và đi một đôi giày bale màu trắng. Khi tới sân tập thể dục, lại phải thay giày một lần nữa. Sau giấc ngủ vào buổi chiều, bọn trẻ lại phải thay quần áo. Thực sự là rất phiền phức.

Khi ở lớp học Hoa Cúc, Tiantian thường bị chậm trễ trong việc thay quần áo. Tôi thì không thể làm việc này cho cháu được ngoài việc phụ giúp nó một tay. Song tôi nhanh chóng nhận ra rằng tất cả các bà mẹ Nhật đều đứng sang một bên và không giúp đỡ bọn trẻ chút nào hết. Tôi dần hiểu ra rằng, việc thay quần áo này đã dạy bọn trẻ cách sống tự lập.

Thông qua những gì mà chúng phải làm ở trường như thay quần áo, loay hoay với những rắc rối hàng ngày hay treo những chiếc khăn tay, những đứa trẻ Nhật đã bắt đầu học được thói quen giữ mọi thứ ngăn nắp từ khi chúng mới chỉ 2, 3 tuổi.

4. Mặc quần soóc vào mùa đông

“Trẻ con Nhật luôn phải mặc quần soóc vào mùa đông. Lạnh không hề hấn gì với chúng. Ông bà của Tiantian ở Bắc Kinh đã rất lo lắng về việc này và cho rằng, tôi phải nói chuyện với cô giáo về vấn đề này, bởi lẽ, trẻ con Trung Quốc không thể chịu được lạnh.

Chắc các bạn không thể tưởng tượng được khi Tiantian mới bắt đầu vào trường mẫu giáo, ngày nào, cháu cũng bị ốm. Nhưng khi tôi nói chuyện với các bà mẹ Nhật thì câu trả lời của họ đã làm tôi kinh ngạc: “Tất nhiên rồi! Lý do chúng tôi đưa bọn trẻ tới trường mầm non là để chúng ốm mà!”

Nhìn những đứa trẻ khỏe mạnh đang chạy nhảy, tôi nhận ra rằng chúng ta không nên quá nuông chiều con cái.

5. Chưa đầy 1 tuổi nhưng có thể thi đấu trong những hoạt động thể thao

“Tất cả những lớp học ở trường mầm non Nhật Bản đều được đặt tên theo các loài hoa. Ban đầu, Tiantian ở lớp học Hoa Cúc, sau đó là Hoa Loa Kèn và bây giờ là một trong số những ‘chị cả’ - lớp học Hoa Violet. Những đứa trẻ chưa đầy 1 tuổi thì ở lớp học Hoa Đào.

Những ‘bông hoa đào’ chưa đầy 1 tuổi này không chỉ được đưa tới trường mầm non mà còn tham gia vào tất cả các hoạt động lớn như những buổi thi đấu thể thao hay những chương trình biểu diễn. Nhìn những đứa trẻ vừa khóc vừa bò về phía trước, tôi luôn cảm thấy rất thương chúng.

6. Những đội bóng đá nữ

“Khi bọn trẻ học tới lớp mẫu giáo nhỡ ở trường mầm non, chúng bắt đầu với những bài học nhảy hàng tuần, giống như những bài tập thể dục thể chất ở nhà. Khi chúng học tới lớp lớn, sẽ có một trận đấu bóng đá. Khi mà bọn trẻ không tập nhảy cả ngày nữa nghĩa là chúng đang luyện tập bóng đá. Chúng cũng chơi như những vận động viên thực thụ, thậm chí là còn thi đấu với các trường mầm non khác. Tiantian đã bị thâm tím đầy người khi chơi trò chơi này song bù lại con bé khỏe khoắn và dũng cảm hơn.

Thực sự là khi chúng tôi mới tới Nhật Bản, sức khỏe của Tiantian thật là tệ. Bọn trẻ ở Nhật thường bắt đầu chơi bóng từ khi mới 3, 4 tuổi. Ở độ tuổi ấy, chúng bé hơn bọn trẻ Trung Quốc rất nhiều. Trong lớp của Tiantian, con bé lớn hơn hẳn những đứa trẻ khác nhưng lại rất yếu.

Bọn trẻ Nhật thì sẽ chạy quanh sân, còn Tiantian thì sao? Con bé sẽ bị cát nhét đầy giày và sẽ phải nhón chân để đi bộ. Một lần, bọn trẻ có một chuyến tham quan buộc chúng phải trèo lên một ngọn núi. Và Tiantian đã phải đi xuống núi và có 2 đứa trẻ Nhật khác nhỏ hơn đi cùng để dìu con bé. Con bé chưa từng leo bộ lên một ngọn núi trong một tiếng đồng hồ. Bây giờ thì nó đã khá hơn. Năm ngoái, ở Shangrila, Tiantian đã đi bộ trong vòng 4 tiếng mà không hề hấn gì.

7. Hệ thống giáo dục có tính hòa nhập


Khi còn ở Trung Quốc, tôi chỉ nhìn thấy lớp mẫu giáo của Tiantian một vài lần. Mỗi lớp đều có một phòng học riêng, song ở Nhật Bản thì không phải vậy. Trước 9h30 sáng và sau 3h30 chiều, cả trường đều chơi cùng nhau. Trong sân, những đứa trẻ lớn cầm tay những đứa trẻ nhỏ, những đứa nhỏ đuổi theo những đứa lớn. Chúng chơi đùa rất vui vẻ, như thể anh chị em ruột. Ví dụ như cách đây vài ngày, trong nhóm của Tiantian và một nhóm khác, sau khi biểu diễn tiết mục của chúng, bọn trẻ đã nói những điều làm cho tất cả các bậc phụ huynh đều phải bật khóc: "Nhóm của con hôm nay rất vui bởi vì những em lớp dưới đã biểu diễn rất tốt. Đây là nhóm cuối cùng của bọn con. Khi bọn con bắt đầu học tiểu học, chắc chắn bọn con sẽ nhớ những người bạn này và trường của chúng con".

8. Dạy cách "mỉm cười" và nói "cảm ơn"

Trong những trường mầm non ở Nhật, dường như họ không hề quan tâm đến việc dạy kiến thức cho bọn trẻ. Chúng không có bất kì quyển vở nào, chỉ có những cuốn phác thảo mỗi tháng một lần. Trong kế hoạch giáo dục của của nhà trường cũng không hề có những môn học như Toán, chữ kana (chữ Nhật), nghệ thuật hay âm nhạc. Và cũng không có cả Tiếng Anh hay những cuộc thi Olympia Toán học quốc tế. Họ cũng không dạy trượt băng hay bơi lội. Khi bạn hỏi họ dạy bọn trẻ những gì thì bạn sẽ không bao giờ đoán được câu trả lời: "Chúng tôi dạy bọn trẻ cách luôn luôn mỉm cười!" Ở Nhật, bạn ở đâu không quan trọng, bạn đang nói chuyện với ai không quan trọng, mà quan trọng nhất là bạn phải ‘luôn mỉm cười'. Một cô gái luôn mỉm cười là cô gái xinh đẹp nhất. Họ còn dạy những gì nữa? Họ dạy chúng nói ‘cảm ơn'. Có những điều được chú trọng trong nền giáo dục của Nhật song lại không được quan tâm nhiều ở Trung Quốc. Tuy nhiên, sau 3 năm, tôi nhận thấy rằng Tiantian đã có những tiến bộ về các môn như âm nhạc, nghệ thuật và đọc. Sự tiến bộ này là nhờ phương pháp giáo dục toàn diện.

9. Số lượng các hoạt động

Nhìn vào lịch thì có thể biết những ngày tôi phải chuẩn bị bữa trưa cho Tiantian. Đây là những ngày con bé có những buổi dã ngoại. Tôi không thể đếm được con bé đã leo núi mấy lần, được đi thăm bao nhiêu hồ nước, được đi tham quan và nhìn thấy bao nhiêu động vật và cây cối. Ngoài ra, Tiantian còn tham gia làm bánh, tới những ngày hội thể thao, biểu diễn ở những sự kiện cộng đồng, tham gia những lễ hội được tổ chức qua đêm, tới các buổi giao lưu, những đền chùa, các buổi triển lãm... Chỉ có thể nói rằng có rất nhiều các hoạt động trong trường mầm non Nhật Bản.

10. Tổ chức tất cả các ngày lễ

"Điều này cũng thực sự làm tôi ngạc nhiên. Giống như tôi đã nói ở trên, các trường mầm non của Nhật Bản tổ chức tất cả các ngày lễ truyền thống của họ: Ngày Con Gái, Ngày Con Trai, Lễ hội Ma đói... Không chỉ có vậy, họ còn tổ chức ngày Renri (đêm thứ 7 của năm mới theo lịch âm) và ngày Qixi. Có buổi học, Tiantian trở về nhà và nói với tôi rằng: "Hôm nay, cô giáo hỏi con người Trung Quốc tổ chức những ngày lễ này như thế nào và con đã nói rằng con không biết". Thật là xấu hổ! Chính tôi cũng không biết câu trả lời!

11. Năng lực của giáo viên"

Trong một lớp học ở Nhật, có từ 10 đến 30 học sinh nhưng chỉ có 1 giáo viên. Ban đầu, tôi đã băn khoăn về điều này. Nếu cô giáo có thể để mắt được tới tất cả bọn trẻ thì quả thực cô ấy rất giỏi. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp những giáo viên mầm non nơi đây. Chỉ với một giáo viên, những tác phẩm của 30 đứa trẻ, chỉ huy một đội trống (rất chuyên nghiệp), việc học nghệ thuật, âm nhạc, học đọc, ngày sinh nhật của chúng, những nhóm mà chúng tham gia và các ngày hội thể thao...tất cả đều được sắp xếp một cách ngăn nắp và cẩn thận. Hãy nhìn cô giáo xem, cô ấy luôn bình tĩnh và thoải mái. Và cô ấy đã khoảng 50 tuổi rồi đấy! Tôi rất khâm phục cô ấy!

"12. Sự ảnh hưởng của Phật giáo"


Có lẽ Kyoto là thành phố có nhiều đền chùa hơn bất kì thành phố nào của Nhật Bản. Nó có một không khí linh thiêng. Hàng tuần, Tiantian đều được đưa tới các đền chùa. Trong lễ hội quan trọng nhất, con bé phải quỳ trước Phật và có những hoạt động vào ngày sinh của Phật cũng như ngày Nirvana. Hôm qua, Tiantian đã tới đền Nishi Honganji để xin một điều ước. Con bé được đại diện cho cả lớp dâng lên Phật những bông hoa. Tôi đã hỏi xem nó ước điều gì và con bé nói rằng: "Con ước rằng con sẽ luôn tin tưởng vào Đức Phật, luôn đối xử với mọi người bằng tấm lòng biết ơn và luôn quan tâm tới những gì người khác nói".


                                                                                        Sưu tầm